Tào Tặc
Chương 663 : Con ông cháu cha
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
- Con còn muốn chạy sao?
Tôn Thượng Hương tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tôn Thiệu.
Nàng đến Phú Xuân lúc chạng vạng rồi đến nhà tổ tiên thì nghe Đại Kiều phu nhân nói bóng gió vài câu để thăm dò ý tứ. Tôn Thiệu muốn rời khỏi Giang Đông, tìm một lối thoát khác, gây dựng một sự nghiệp. Tâm trạng thì có thể lý giải được nhưng rất khó khăn. Đại Kiều phu nhân hiểu rất rõ ràng. Chớ nói là rời khỏi Giang Đông. Cho dù là rời khỏi tòa nhà này cũng là điều vô cùng khó khăn. Vị trí của Tôn Quyền bây giờ đã củng cố, trên dưới của tòa nhà này đều là tai mắt của hắn. Nếu không phải phía sau tòa nhà này là vùng đất trọng địa, hơn nữa còn có sự kiên trì của Ngô Quốc Thái nên Tôn Quyền không thể nào cài vào gián điệp bên trong. Nếu không chỉ sợ rằng nói chuyện tán dóc, ngay đến cả ngủ nghỉ cũng không dám.
Tòa nhà to như vậy mà chỉ có hơn mười người nô tỳ.
Hơn nữa những người nô tỳ này phần lớn là do Đại Kiều phu nhân năm đó khi về làm người của Tôn gia đã mang theo. Cho nên không phải lo lắng sự trung thành của họ.
Tuy nhiên, nếu muốn chạy ra ngoài thì phải có người bên ngoài tương trợ. Vì thế Đại Kiều phu nhân mới thăm dò ý kiến của Ton Thượng Hương để hành động.
Tôn Thượng Hương đã hơn hai mươi tuổi.
Chiếu theo tập tục Đông Hán thì nếu mười sáu tuổi mà chưa lấy chồng thì xem như là quá lứa.
Nhưng Tôn Thượng Hương rất được lão phu nhân Ngô Quốc Thái yêu thương, hơn nữa lại giỏi thương đao, tính tình có chút kiên cường nên lại càng không có người dám cưới.
Đương nhiên cũng là vì Tôn Thượng Hương không muốn bị gả đi.
Cho nên bây giờ nàng vẫn sống một mình một chỗ, ngày thường huấn luyện một đám tỳ nữ gia đinh, toàn bộ giống như theo quy củ trong quân đội. Ở Ngô Quận, hầu như tất cả mọi người đều biết danh của đám gia đinh tỳ nữ của Tôn Thượng Hương, rất ngang ngược kiêu ngạo. Thậm chí đến Ngô hầu phu nhân cũng không thể không nhượng bộ.
Rất nhiều người đánh giá Tôn Thượng Hương tính tình kiêu ngạo hung hăng.
Tuy nhiên cũng có người cho rằng Tôn Thượng Hương có phong thái của đấng tu mi, khí chất đại trượng phu, rất giống khí khái của Tôn Bá Phù năm xưa.
Tôn Thượng Hương không ở Phú Xuân mà ở một tòa nhà khác ở Ngô huyện. Ngô Quốc Thái rất sủng ái nàng. Tôn Quyền thờ ơ với nàng. Vì thế Tôn Thượng Hương càng thêm ngang ngược kiêu ngạo. Hàng năm nàng đều trở về tòa nhà tổ tiên, nán lại một thời gian. Thứ nhất là để du sơn ngoạn thủy, thứ hai cũng là để làm bạn với mẹ con Đại Kiều.
Tôn Thượng Hương ngang ngược kiêu ngạo nhưng không hề ngu xuẩn.
Nàng đã rất nhạy bén, bắt được ý tứ từ trong lời nói của Đại Kiều phu nhân, rồi sau đó gặng hỏi Tôn Thiệu, liền dễ dàng tìm ra được đáp án.
Tôn Thiệu thì dũng mãnh. Còn phu nhân thì hiền lành, nếu so với Tôn Thượng Hương thì dường như kém đi vài phần.
Tôn Thiệu hơi sợ vị cô cô này, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên quyết gật đầu như cũ.
Đại Kiều phu nhân lộ ra vẻ kích động ở bên cạnh, yên lặng không nói lời nào. Tôn Thượng Hương nhìn bốn mẹ con trước mắt, một hồi sau lại thở dài một tiếng.
- Vậy ngươi có nghĩ đến là sẽ đi về đâu chưa?
- Cháu, cháu, cháu nghĩ sẽ đi Lương Châu.
- Lương Châu?
- Cháu nghe nói bây giờ Lương Châu phồn hoa giàu có, đông đúc, hơn nữa đang không ngừng phát triển.
Năm ngoái quận Hà Tây bành trướng qua núi Thạch Chủy, tiến vào thảo nguyên Mạc Bắc, liên tiếp tiến vào phía tây của quận Tửu Tuyền, ba mươi sáu nước đều thượng biểu quy thuận.
Bây giờ là lúc nam nhi đại trượng phu gây dựng sự nghiệp. Cháu tiến về phía bắc lập công, sẽ không phụ oai danh của phụ thân.
Mỗi một người nam nhi đều có hoài bão có thể dương oai ở nơi khác, thành lập sự nghiệp.
Ngay cả đến Tào Tháo thì năm xưa cũng chỉ hy vọng được làm Định Xa hầu lưu danh sử sách thôi. Tuy rằng Tôn Thiệu bị nhốt trong tòa nhà tổ tiên ở Phú Xuân nhưng không phải bị ngăn cách với nhân thế. Sự phát triển của Lương Châu mấy năm nay thường xuyên truyền đến tai hắn. Thân là võ tướng, hắn càng hy vọng có thể được giống như Hoắc Khứ Bệnh, mở rộng biên cương lãnh thổ, tiêu diệt Hồ Lỗ. Chỉ có điều bây giờ Tôn Thiệu như cá chậu chim lồng, chỉ có thể nuôi hy vọng mà thôi. Nếu hôm nay mà Tôn Thượng Hương không nói chuyện với hắn thì ngược lại hắn cũng không sợ Tôn Thượng Hương khó xử. Vì hắn biết, giữa Tôn Quyền và Tôn Thượng Hương cũng không có nhiều hảo tình.
Tôn Thượng Hương là người nữ tử có khí khái tu mi khác biệt với Tôn Quyền. Có thể nói là từ nhỏ Tôn Thượng Hương đã được huynh trưởng Tôn Sách chăm sóc lớn lên nên trong cảm nhận của nàng Tôn Sách như một người cha của mình.
Cho nên vô tình nàng cũng nhiễm tính tình của Tôn Sách, là rất cương liệt và ngay thẳng phóng khoáng.
Còn Tôn Quyền thì sao? Vốn Tôn Quyền lớn lên bên cạnh Tôn Kiên. Sau khi Tôn Kiên chết thì làm trợ thủ cho Tôn Sách. Từ khi rất nhỏ Tôn Quyền đã một mình một cõi, tâm tư suy nghĩ cũng khác. Sau khi Tôn Sách chết đi thì Tôn Quyền tiếp quản Giang Đông. Tuy rằng đây là di mệnh của Tôn Sách nhưng Tôn Thượng Hương vẫn cảm thấy không phục. Đặc biệt, việc Tôn Quyền nhốt Tôn Thiệu, dốc sức tiêu diệt sức ảnh hưởng của Tôn Sách ở Giang Đông khiến cho Tôn Thượng Hương vô cùng bất mãn.
Mấy năm nay gặp mẹ con Tôn Thiệu, sao nàng không biết được.
Chỉ có điều nàng bất lực không thể thay đổi, chỉ có thể âm thầm quan tâm.
Hàng năm, thời gian mấy tháng nàng ở Phú Xuân, nói thực ra cũng là hy vọng để cho mẹ con Đại Kiều và Tôn Thiệu có thể thoải mái một chút.
Việc này cũng có thể giúp đỡ được cho Tôn Thiệu.
Nhưng thật không ngờ là Tôn Thiệu lại nảy sinh ý muốn trốn đi, muốn đi đến phía bắc Lương Châu.
Giang Đông ở đông nam, Lương Châu ở tây bắc, cách nhau ngàn vạn dặm. Tôn Thượng Hương nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.
- Thiệu, ngươi cũng biết như vậy sẽ rất khó, về sau làm sao có thể quay đầu lại được.
- Quay đầu lại?
Vậy mà Tôn Quyền lại đang bận tiếp đã Khoái Việt, thảo luận về chuyện đảm nhiệm chức Đại tư mã.
Vì thế nên vị trí của Gia Cát Lượng càng thêm bẽ bàng. Ở phủ Ngô hầu một lát thì hắn đành phải cáo từ ra về.
- Huynh trưởng yên tâm, ta không giận đâu.
Chỉ có điều toàn thể Giang Đông lại không có một người nhận biết được tình thế nguy hiểm này. Tử Kính, nếu như cứ tiếp tục thế nay thì chỉ sợ lúc Lưu hoàng thúc diệt vong cũng chính là ngày tàn của Giang Đông. Ngô hầu không hiểu nặng nhẹ, chỉ đắc chí với một hư chức Đại tư mã. Đó không phải là một việc mừng, cũng không phải là việc tốt.
Lỗ Túc tỏ vẻ xấu hổ.
- Khổng Minh, ăn nói cẩn thận!
- Ta…
Gia Cát Lượng đột nhiên hiểu rõ, nơi này không phải là Trường Sa mà là Giang Đông.
Những lời mình vừa nói lúc nãy có phần hơi quá. Nhung cũng có thể hiểu được. Gia Cát Lượng năm nay không đến ba mươi tuổi, sau nhiều lần bị đả kích thì không khỏi có chút bực dọc. Hắn chắp tay xin lỗi Lỗ Túc. Còn Lỗ Túc thì chỉ khẽ mỉm cười, tỏ vẻ không để ý đến lời lẽ của Gia Cát Lượng.
- Khổng Minh, lời nói vừa rồi tuy rằng hơi quá nhưng không phải không có đạo lý.
Môi hở răng lạnh, làm sao ta không biết? Nhưng trong trường hợp này, lão già Tào Tháo xảo trá đột nhiên thu binh. Bây giờ lại giở trò lợi dụng khiến cho trên dưới Giang Đông phân tâm. Tuy nhiên, Ngô hầu cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên có thể cảm thấy điều đó. Nhưng có điều, trong lúc nhất thời Ngô hầu vẫn chưa hạ được quyết định. Nếu như Ngô hầu quyết đoán mà chỉ nghe lời ngươi thì cũng không ổn. Khổng Minh, ta cần ngươi đi gặp một người khác. Chỉ cần người này ra mặt thì biết đâu có thể làm Ngô hầu thay đổi chủ ý.
Gia Cát Cẩn nghe được thì ngẩn ra rồi hiểu ngay:
- Lời Tử Kính nói, chẳng lẽ là hắn?
- Đúng vậy!
Lỗ Túc nói:
- Năm xưa Bá Phù mất, trước khi lâm chung có nói: « nội sự không quyết thì hỏi Trương Chiêu. Ngoại sự không quyết thì hỏi Chu Du ». Nay đại quân của Tào Tháo đến gần, chính là lúc bàn ngoại sự. Dù sao Tử Bố cũng già rồi, thiếu vài phần quả quyết. Nhưng Công Cẩn thì khác, có thể hiểu được nặng nhẹ.
- Vậy ta sẽ dẫn Khổng Minh đi Sài Tang?
- Ừ.
Ba người vừa đi vừa thảo luận kế sách.
Nhưng một gia thần vội vàng từ trong nha ra báo cáo.
- Lão gia, vừa rồi có tin tức tới nói, Chu đô đốc đã rời khỏi Sài Tang, đang trên đường về đây.
Lỗ Túc nghe được thì mừng rỡ, cười với Gia Cát Lượng:
- Khổng Minh, xem ra Công Cẩn cũng nắm được tin tức. Nếu hắn trở về thì tất nhiên sẽ khuyên bảo Ngô hầu. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai ngươi và Tử Du đi tới Ô Trình, cản đường Công Cẩn lại. Đến lúc đó nói cho hắn nghe lợi hại thế nào, nhất định có thể khiến Ngô hầu có quyết định. Ta ở lại Ngô Quận ổn định thế cục cho các ngươi. Nếu như có biến cố gì thì ta sẽ lập tức báo cho các ngươi.
Gia Cát Cẩn và Gia Cát Lượng nhìn nhau gật đầu.
- Như vậy ta về trạm dịch chuẩn bị.
Gia Cát Lượng chắp tay cáo từ, vội vàng trở về trạm dịch.
Chu Du đã trở lại!
Nói vậy thì chuyện này vẫn có thể biến chuyển được.
Đứng trước gương đồng, nhìn hình bóng mờ ảo trong đó, Gia Cát Lượng thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ cô đơn.
Không ngờ là Tào Tháo lại có thể có sức khắc chế lớn như vậy.
Sau khi cướp lấy Kinh Sở, đối mặt với Giang Đông hấp dẫn lớn như vậy mà không xuất binh chinh phạt.
Người này thực sự kiêu hùng!
Một đêm qua đi. Hôm sau Gia Cát Lượng thức sớm, thay đổi xiêm y, chuẩn bị ra ngoài. Không ngờ thấy Gia Cát Cẩn vội vã chạy đến dịch quán. Nhìn thấy Gia Cát Lượng thì Gia Cát Cản hoang mang, rối loạn khẩn trương, kéo tay Gia Cát Lượng lại
- Khổng Minh, việc lớn không tốt rồi!
- Huynh trưởng, xảy ra chuyện gì khiến người kích động vậy?
- Tào Tháo, Tào Tháo, Tào Tháo…
Gia Cát Cẩn vất hít một hơi, lắp bắp nói:
- Tào Tháo, hắn đã xuất binh!