Tào Tặc
Chương 664 : Trận chiến Ích Dương
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Không sai, Tào Tháo xuất binh rồi!
Chuẩn xác mà nói, không phải Tào Tháo xuất binh, mà là Tào Bằng xuất binh…quân Tào xuất kích, đối với Gia Cát Lượng mà nói, vốn dĩ phải là một chuyện tốt lành. Dù sao, quân Tào xuất kích, tình hình hẳn sẽ khiến cho Giang Đông khẩn trương hẳn lên, đối với kế hoạch du thuyết của Gia Cát Lượng ở Giang Đông, là một chuyện tốt lành khó có. Ngặt nỗi, Gia Cát Lượng lại không tài nào phấn khởi lên được.
Bởi vì nơi Tào Bằng tấn công chính là Ích Dương!
Tên nó được gọi là Ích Dương, theo Thái thú Trường Sa Đông Hán- Ứng Thiệu nói rằng:
Vì nó nằm ở vị trí mặt trời mọc của sông Ích Thủy, nên gọi là Ích Dương.
<< Thượng thư. Vũ Cống>> có ghi chép rằng: từ thời kì viễn cổ xa xưa, Ích Dương thuộc Kinh Châu- là một trong chín châu cổ xưa của Trung Quốc. Thời Xuân Thu thuộc nước Sở, thời Chiến Qquốc là quận Kiềm Trung lệ thuộc vào nước Sở. Công nguyên năm 221, nước Tần diệt Sở, lập quận Trường Sa, thiết lập chín huyện như huyện Ích Dương đây. Đến thời Tây Hán, hai chế độ quận huyện và phong quốc đồng hành với nhau, do đó Ích Dương lại lệ thuộc vào nước Trường Sa, quận Võ Lăng, thống nhất thuộc về bộ Thứ sử Kinh Châu. Đến thời Đông Hán, bãi bỏ việc phong quốc, chỉ lập quận huyện, thế là nước Trường Sa lại đổi thành quận Trường Sa, mà Ích Dương cũng tách ra từ quận Võ Lăng, trở thành một trong 11 huyện của Trường Sa, với bối cảnh như vậy, quận Võ Lăng và quận Trường Sa đối với việc sở hữu Ích Dương, cứ tranh giành mãi không thôi.
Dù sao huyện Ích Dương từng thuộc về quận Võ Lăng, nhưng lại đồng thời chịu sự trị vì của nước Trường Sa. Mà nay phân chia ra, quận Võ Lăng đương nhiên không đồng ý.
Vụ kiện tụng này, từ thời kì đầu của Đông Hán cứ kéo dài mãi đến cuối thời Đông Hán, cũng không có được kết quả sau cùng.
Dù sao tất cả mọi người đều biết rằng, Ích Dương thuộc quận Trường Sa, nhưng quyền nắm giữ của quận Trường Sa đối với Ích Dương, lại chịu sự ảnh hưởng của quận Võ Lăng, vô cùng mỏng manh.
Lưu Biểu tiến vào chiếm giữ Kinh Châu, chia cắt Ích Dương khỏi quận Trường Sa.
Hơn nữa lấy con nuôi Lưu Bàn làm thái thú quận Trường Sa, mới xem như đặt dấu chấm kết thúc cho vụ việc này.
Phía Bắc Ích Dương nằm gần sông ngòi, phía Đông Bắc chính là Động Đình Tám Trăm Dặm với sóng nước mênh mông, phía Tây và Tây Nam bộ, có núi Tuyết Phong kéo dài ngàn dặm làm bình phong che chắn (tên gọi là núi Tuyết Phong vì trên đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết), Ích Dương là chìa khóa trọng hiểm yếu để tiến vào quận Trường Sa. Một khi Ích Dương bị công phá, cánh cổng của quận Trường Sa sẽ mở ra. Tuy nhiên, Ích Dương cũng không dễ đánh, không chỉ vì địa hình của nó không dễ dàng cho đại quân chinh phạt, càng là vì nó cách huyện La rất gần, khiến cho độ khó cũng theo đó tăng lên nhiều.
Huyện La, nay lại thuộc sở hữu của Giang Đông.
Hai bài văn chương, càng khiến người đời biết đến cốt cách rắn rỏi phi thường.
Ba năm ở Lương Châu, khiến Mã Đằng bị chém đầu, Khương Hồ quy thuận. Nay mảnh đất Tây Bắc, lại tái hiện sự màu mỡ của Tần Xuyên tám trăm dặm năm nào, khiến vô số người phải ngưỡng mộ. Mà nguyên nhân chung quy, lại là do nền tảng mà Tào Bằng đã gầy dựng nên. Cũng do sau khi Tào Cấp nhậm chức, nhiều năm kế thừa và duy trì chính sách của Tào Bằng, mở ra thương lộ Tây Vực, liên kết với thế gia ở Quan Trung, mới có được cục diện của Tây Bắc như ngày nay, càng trở thành một hậu phương vững chắc cho Tào Tháo.
Đối mặt với một người như vậy, Ngu Phiên tuy tuổi lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng không dám thất lễ.
Cả cái Giang Đông, 80% là chịu sự truyền dạy từ ba thiên văn Mông kia của Tào Bằng. Năm ngoái, Tào Bằng xuất bản tác phẩm mới << Ba Mươi Sáu Kế >>, ngay cả nhân vật ngạo mạn phi phàm như Chu Du, cũng phải khen ngợi Tào Bằng là một đại gia binh pháp đương thời. Ngu Phiên thanh danh tuy lớn, nhưng không thể không cẩn thận từng li từng tí được.
Thời buổi này, ngươi đắc tội với quan viên thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu ngươi chọc giận danh sĩ, chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích.
Dù đôi bên ở vị trí đối địch với nhau, nhưng ai lại dám tùy tiện chỉ trích Tào Bằng cớ chứ?
Cho dù là Tôn Sách, cũng tán thưởng không ngớt lời đối với Tào Bằng, không dám mở miệng mạo phạm, ba thiên văn Mông, đủ để người tri thức trong thiên hạ, tôn trọng gọi Tào Bằng một tiếng “Thầy”.
Trong lòng Ngu Phiên thầm kêu khổ, không biết phải mở miệng như thế nào đây.
Không ngờ tới, Tào Bằng lại đột nhiên lên tiếng:
-Lời Trọng Tường tiên sinh nói, cũng không phải không có lý. Hai nhà ta và ngươi, khoản cách khá gần nhau, nếu có xung đột, đích thật là không đẹp, sẽ ảnh hưởng đến tình nghĩa hai nhà giữa ta và ngươi. Chi bằng thế này, ta lui binh sáu mươi dặm, đôi bên cùng giữ quy củ, ngươi thấy thế nào?
Lui binh sáu mươi dặm ư?
Điều này cái con mẹ nó, có khác biệt gì so với không lui đâu!