Tào Tặc
Chương 676 : Bước đường cùng
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Vốn Tào Bằng tràn đầy tin tưởng có thể dựa vào Hạ Tuyển ngăn cản Quan Vũ mười ngày.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện mình quá khinh thường Quan Vũ, hoặc là nói khinh thường sự điên cuồng của Quan Vũ.Trải qua thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi ước chừng hai canh giờ, Quan Vũ lại hạ lệnh khêu đèn đánh đêm,tiếp tục công kích cầu Đông Quan. Giờ Sưu, bóng đêm thâm trầm, dưới cầu Đông Quan âm thanh rung trời, binh Giang Hạ lại phát động tấn công dũng mãnh quyết tử đối với cầu Đông Quan, thư thế quyết đập nồi dìm thuyền thề phải đánh hạ cầu Đông Quan.
Quan Vũ không thể không đấu!
***
Trên Phong Thành Lĩnh là một đống hỗn loạn.
Xác chết lung tung, ngã vào trong vũng máu.
Mã Tắc không biết đã đi đâu, mà quân giới trên Phong Thành Lĩnh đã bị tổn hại gần như không còn.
- Vào ban đêm, không biết quân Tào từ chỗ nào bất ngờ xuất hiện trên Phong Thành Lĩnh, Mã chủ bộ vội vàng ứng chiến, nhưng quân Tào này lại cực kỳ hung ác, hầu như toàn là tinh nhuệ của quân Tào. Huynh đệ trên phong Thành Lĩnh gần như là bị giết hết không còn ai, mạt tướng nhìn thấy Mã chủ bộ đã bị một tướng lĩnh quân Tào bắt sống ở trong loạn chiến. Tuy mạt tướng có lòng cứu viện nhưng trong lúc đó quân Tào quá mức hung hãn, sau khi đánh tan chúng ta thì liền nhanh chóng rút lui trốn vào trong Phong Thành Lĩnh. Mạt tướng từng phái người đuổi bắt nhưng người phái ra một đi không trở lại.
Một gã quân Tư mã bị đánh bại rời khỏi Phong Thành Lĩnh quay về khóc lóc kể lể với Quan Vũ.
Nếu như bình thường, Quan Vũ sẽ không nói hai lời lập tức phái người đi cứu viện. Nhưng lúc này ông đã không còn tinh lực mà quan tâm đến sự sống chết của Mã Tắc.
Trên thực tế, có một dự cảm nguy cơ trước nay chưa từng có khiến Quan Vũ vô cùng căng thẳng.
Mã Tắc bị bắt giữ, cũng không quan trọng!
Quan trọng là phải gia tăng việc phá được cầu Đông Quan.
Mặc dù trả giá tính mạng ngàn người nhưng cũng không quan trọng, giờ khắc này, Quan Vũ đã không màng lo lắng dựa vào Hạ Tuyển ngăn trở bước chân quân Tào.
Việc ông phải làm là mau chóng mang theo người phá tan phòng tuyến cầu Đông Quan và hội hợp với Lưu Bị.
Cho nên, sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi, Quan Vũ lại phát động công kích cầu Đông Quan. Binh Giang Hạ càng tạo thành đội cảm tử dưới sự chỉ huy của Quan Vũ mà điên cuồng công kích cầu Đông Quan khiến cho quân Tào đứng trên cầu Đông Quan tăng thêm áp lực, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu không thể ngăn được.
Một dặm, năm trăm mét.
Đối với xung xe mà nói, va chạm trong khoảng cách ngắn này thì uy lực càng nhỏ.
Khi trời gần sáng, cầu Đông Quan đã phát ra gần hai trăm xung xe, chết cũng hơn năm trăm người.
Tuy rằng Tào Bằng vẫn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại vô cùng khẩn trương và mãnh liệt. Một ngày một đêm, mới chỉ là một ngày một đêm!
Quan Vũ dùng hơn ngàn người đã gần như hao hết xung xe quân Tào.
Tư thế trước mắt, Quan Vũ sẽ không từ bỏ ý đồ. Tới nước này rồi, ông chỉ có thể tấn công mãnh liệt mới có đường ra.Hơn nữa theo thời gian trôi qua, binh Giang Hạ dần dần phát hiện nhược điểm của xung xe, đã bắt đầu chú ý đến vết lõm đường rãnh trên mặt đất mà bắt đầu tiến hành phá hư.
May mắn vẫn còn đường rãnh hơn bốn trăm mét.
Không cần nói nhiều lời, áp lực quân Tào càng lúc càng lớn.
Giờ Mão qua, thế tấn công của binh Giang Hạ đã hòa hoãn, một lần nữa tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Môi Tào Bằng đã khô nẻ bật máu, yết hầu khàn khàn, thậm chí còn nói không ra tiếng. Lưu Thông đưa túi nước qua, Tào Bằng rút nút lọ uống ừng ực, cuối cùng cũng giảm bớt cái khát trong cổ họng. Hắn thở hổn hển đi lên đầu mã tường bên cạnh đầu cầu Đông Quan, tòa mã tường được xây dựng tạm thời lúc này cũng đã bị tàn phá ghê gớm, gần như đã không có tác dụng ẩn thân nữa.
- Đại Đô đốc, xung xe đã không còn nhiều nữa!
- Còn có bao nhiêu?
- Chín mươi bảy lượng...
Lưu Thông lập tức báo ra con số chuẩn xác khiến Tào Bằng chau mày.
Chín mươi bảy chiếc, lúc này mới chỉ là một ngày đêm, nếu cứ theo tốc độ tiêu hao như này, đoán chừng không cần đến trưa thì xung xe sẽ dùng hết hoàn toàn.
Mà binh Giang Hạ không ngừng đẩy mạnh về phía trước khiến cho uy lực của xung xe càng yếu đi.
Vốn một chiếc xung xe ít nhất có khả năng hạ mấy chục người, nhưng hiện tại, một chiếc xung xe thả xuống cũng chỉ có thể hạ được mấy người mà thôi, uy lực đã không lớn như trước. Dưới tình huống này, muốn kiên trì cũng không dễ dàng. Cũng không biết, phía bên Tào Tháo như nào rồi, đã qua sông chưa?
Nghĩ đến đây, Tào Bằng thở dài.
Trầm ngâm một lát sau, hắn chỉ bảo Lưu Thông:
- Mời Hiếu Trực lại đây.
Một lát sau, Lưu Thông dẫn Pháp Chính mệt mỏi lê thân đến đầu cầu Đông Quan.
Lúc đầu là Pháp Chính chỉ huy chiến đấu, tuy nhiên tiếp theo là Tào Bằng tiếp nhận, Pháp Chính bắt đầu quản lý hậu cần, đảm bảo ận chuyển đồ quân nhu, cả một ngày đêm cũng không nghỉ ngơi,nhìn Pháp Chính tiều tụy vô cùng. Y đi tới trước mặt Tào Bằng, trên mặt nở nụ cười chua xót, chắp tay thi lễ.
- Sĩ khí các huynh đệ như nào?
- Sĩ khí vẫn dâng cao nhưng số lượng người chết quả thật là kinh người.
- Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu binh mã?
- Đầu cầu Đông Quan ước chừng có tám trăm người. Công tử, nếu thật sự không được, hay là điều động từ tây quan tới.
Nếu cầu Đông Quan thất thủ, thì Tây Quan cũng mất đi ý nghĩa phòng thủ. Nếu tới tình trạng này rồi, đơn giản đập nổi dìm thuyền quyết tử chiến với Quan Vũ. Dù sao hiện tại Lưu Bị cũng không có khả năng phái ra viện binh, vậy thì việc thủ tây quan cũng không có ý nghĩa. Quân giới và đồ quân nhu của chúng ta rất đầy đủ, nhưng binh lực lại thiếu. Nếu không điều động quân coi giữ Tây Quan tới, chỉ sợ khó mà tiếp tục kiên trì.
Ta muốn tức khắc khởi binh truy kích để tránh cho Đại đô đốc gặp được bất trắc...
Hứa Chử nghe vậy lập tức nóng nảy:
- A Phúc có tình huynh đệ kết nghĩa với ta.
Hiện giờ hắn đang trong nguy hiểm, ta làm thúc phụ sao có thể chết mà không cứu được? Huyện Ngạc đã hàng cần phải tu sửa, ngươi cũng biết ta không giỏi về việc này, không bằng ta cùng với Công Danh truy kích Quan Vũ, còn Tuấn Nghệ đóng giữ tại huyện Ngạc, để Văn Tắc xuất binh công thủ Hạ Trĩ, ngươi thấy thế nào?
Vốn Trương Cáp muốn đích thân đi cứu viện để có thể lôi kéo gần hơn quan hệ với Tào Bằng.
Nhưng Hứa Chử đã nói vậy, hắn cũng không có cách nào phản bác. Vì thế, đành phải đồng ý, đồng thời phái người đi tới Tây Lăng, thông báo Tào Tháo.
Hai người Hứa Chử và Từ Hoảng binh chia làm hai đường, quần áo nhẹ giản đi, đi suốt ngày đêm không nghỉ.
Đợi đến khi bọn họ đến Hạ Tuyển thì chiến sự đã vô cùng thảm liệt. Nếu Hứa Chử đến chậm một bước, nói không chừng lúc này Tào Bằng đã lấy thân hi sinh cho tổ quốc. Thấy Hạ Tuyển nguy cấp, Hứa Chử cũng bất chấp chờ đợi để hội hợp với Từ Hoảng mà dẫn theo hai người Điển Mãn và Hứa Nghi khởi xướng công kích.
Bởi vì phía đông Hạ Tuyển nay giống như đống hoang tan, không thích hợp mã chiến.
Hứa Chử liền lệnh cho toàn bộ bộ khúc xuống ngựa, bộ chiến gấp rút tiếp viện Tào Bằng. Đội nhân mã này khi gia nhập chiến đoàn đã khiến cho cuộc chiến xảy ra biến hóa lớn.
Binh Giang Hạ đánh đến hiện tại cũng đã như nỏ mạnh hết đà.
Sở dĩ bọn họ có thể kiên trì, hoàn toàn dựa vào một tia hy vọng để chống lại, nhưng truy binh quân Tào đã đuổi đến nơi, thì những binh Giang Hạ này lập tức rơi vào tuyệt vọng!
Đánh ba ngày, chết vô số...
Kết quả vẫn là bị quân Tào đuổi theo.
Có đánh tiếp thì có ý nghĩa gì?
Không ít người trực tiếp vứt bỏ binh khí, hai tay ôm đầu quỳ trên mặt đất:
- Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng.
Quân Tào giống như mãnh hổ tiến đến những đám binh nay, hoàn toàn không coi vào mắt, Hứa Chử đi đầu mắt hổ trợn lên, vung đao trong tay giết binh Giang Hạ tan rã.
- Quân Hầu, chạy đi!
Quan Vũ thấy tình huống như vậy đang định đánh bừa.
Nhưng đã có người ở bên cạnh kéo ông chạy đi.
Lúc này còn đánh cái cái gì? Chạy giết ra còn quan trọng hơn.
Chính diện xung phong?
Binh Giang Hạ đã tan rã, xung phong như nào đây? Mà quân Tào tại bờ tây kia khi biết viện quân đến, trong nháy mắt lập tức hoan hô, sĩ khí tăng cao, anh dũng chiến đấu.Tào Bằng tựa đầu vào lan can, mặt tái nhợt không có chút huyết sắc.
Một danh y và hộ binh tiến đến băng bó vết thương cho hắn.
Tào Bằng lại cố nén đau đớn, hét to với Pháp Chính và Văn Võ:
- Hiếu Trực, phản công, phản công cho ta, đừng để Quan Vũ chạy mất.
Không cần Tào Bằng chỉ bảo, Pháp Chính và Văn Võ cũng biết nên làm như thế nào.
Quân Tào bên bờ tây đang hò hét xông qua cầu Đông Quan, Quan Vũ mang theo người liên tiếp bại lui, đi thẳng lên đầu thành Đông Quan.
Quân Tào chen chúc bao vây chặt đầu thành Đông Quan.
Lúc này, Điển Mãn và Hứa Nghi cũng vọt tới cầu Đông Quan, thấy bộ dạng nhếch nhác của Tào Bằng, hai người cùng bước tới nâng hắn lên.
- A Phúc, ổn chứ?
- Con mẹ các ngươi nếu đến muộn một chút nữa thì đã nhặt xác của lão tử rồi
Sau khi trải qua một trận tử chiến thảm liệt Tào Bằng đột nhiên bùng nổ, chửi ầm lên.
Điển Mãn và Hứa Nghi ngượng ngùng nói:
- Việc này cũng trách không được chúng ta, là Thái Mạo quá vô năng, sau khi công chiếm Sa Tiện, trên đường đi cứ dây dưa kéo dài....Chúng ta đánh hạ được huyện Ngạc thì lập tức tới Hạ Tuyển ngay, ngươi đừng có trách chúng ta, khi nào quay về, ta nhất định xử lý tên Thái Đức Khuê kia.
Thái Mạo!
Tào Bằng giận tím mặt:
- Hừ, con mẹ nó cái tên làm việc thành công không đủ, việc thất bại thì có thừa!
- Quan Vũ đâu?
- Quan Vân Trường lui giữ trên thành Đông Quan, phụ thân đã dẫn thuộc cấp vây khốn hắn.
Tào Bằng nghe vậy cố nén đau đớn và mệt mỏi, nói với Điển Mãn, Hứa Nghi:
- Đi, chúng ta đi tiễn Nhị tướng quân một đoạn đường...