Tào Tặc
Chương 679 : Đông Bất Canh
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Hứa Đô, Lâm Nghi Hầu phủ.
Lưu Quang khoanh tay đứng trong hoa đình, nhìn hoa trước mặt nhiều như gấm, tâm trạng lại vô cùng nặng trĩu, thậm chí có thể dùng từ “tuyệt vọng” để hình dung. Y khẽ khẽ thở dài xoay người chậm rãi bước đi thong thả trong hoa đình.
Thân hình cao ngất trước đây nay lại có chút còng xuống.
- Lão gia, có Phục quốc trượng cầu kiến.
- Mời hắn đến phòng khách nói chuyện.
Lưu Quang chau mày, nói khẽ một câu.
Gia nhân rời đi còn Lưu Quang thì đi thẳng về tới phòng ngủ. Thê tử Lưu Quang là người Lâm Nghi, họ Vương. Ở Nghi Nhân cũng không được coi là một đại gia tộc, mà chỉ là một nhà bậc trung. Tuy nhiên, Vương thị Lưu Quang lại là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Năm Kiến An thứ năm, hai người đã thành thân tại Hứa Đô, có thể nói là hòa thuận, tôn kính lẫn nhau. Vương thị tuy không phải là rất xinh đẹp nhưng cũng là một cô gái rất hiền thục.
Từ lúc gả cho Lưu Quang tới nay đã lo liệu việc nhà, xử lý phủ Lâm Nghi Hầu gọn gàng ngăn nắp.
Đồng thời Vương thị còn sinh được cho Lưu Quang hai con trai một con gái, con cả Lưu Quang năm nay mới năm tuổi, con út vừa mới đầy năm.
Khi Lưu Quang đi vào trong nhà thấy Vương thị đang dỗ con út ngủ.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng kia, trong lòng Lưu Quang lại trào lên tình cảm dịu dàng vô tận. Y đi đến bên mép giường ngồi xuống, đùa vui chút với con rồi sau đó đứng lên thay một bộ y phục. Vương thị tiến lên giúp chỉnh trang lại quần áo cho Lưu Quang, Lưu Quang cũng không nói gì, chỉ đứng đó để mặc Vương thị chỉnh trang.
- Ái thê, qua hai ngày nữa nàng hãy mang con về quê đi.
- Hả?
Tay Vương thị run lên, ngẩng đầu nhìn Lưu Quang, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc khó hiểu. Trong con mắt kia còn có một tia sợ hãi. Tuy rằng nàng cố hết sức để che giấu nhưng lại không làm được, thân hình mềm mại rung lên nhè nhẹ.
- Đã xảy ra chuyện à?
- Ừ!
Lưu Quang ho khan hai tiếng, nhìn Vương thị khẽ nói:
- Phục Hoàn làm việc không thành, khiến tình thế càng trở nên ác liệt. Lão già Tào Tháo đã lệnh cho Tào Bằng ít ngày nữa trở về Hứa Đô, phong làm Đình Úy, thêm chức Hậu tướng quân, hiệp trợ Giả Hủ thống trị Hứa Đô. Không hề nghi ngờ lão già đó đã phát hiện tình huống mới, nên mới phái Tào Bằng quay về.
Phục Hoàn không phải là đối thủ của Tào Bằng.
Ta cũng không thể địch lại hắn. Tào Bằng hiệp trợ Kinh Châu đại thắng thành công trở về, tất nhiên là sẽ rất oai phong! Bề ngoài, hắn lấy cớ là về Hứa Đô dưỡng thương, nhưng trên thực tế lần này hắn trở về chính là xử lý ta và Phục Hoàn.
Vương thị trầm mặc!
Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:
- Tử Vũ, sao cùng không cùng nhau rời khỏi nơi thị phi này?
Lưu Quang giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại đen mượt của Vương thị, sau đó ôm chặt nàng vào ngực.
- Ta là dòng họ Hán thất, cuộc đời này không thể thay đổi.
Từ lúc ta sinh ra đã mang họ Lưu, từ nhỏ đã được giáo dục tận trung với Hán thất. Mà nay thiên tử gặp nạn, chính là lúc ta tận trung. Ai cũng có thể rời đi, nhưng riêng ta thì không. Hơn nữa, mục tiêu của ta quá nhiều, cũng không đi được. Ái thê, nghe ta nói, ngay bây giờ nàng hãy rời khỏi Hứa Đô về với ông bà quê nhà, bán gia sản của cải lấy tiền mặt, mang theo con nhỏ rời khỏi Lâm Nghi, tìm một nơi an toàn để ở, chăm sóc con thật tốt..
Đi Lã Hán!
Ừ, nơi đó xa Trung Nguyên, Tào Tháo không rảnh bận tâm tới.
Ta nghe người ta nói, nay Lã Hán thống trị không tồi, các nàng có thể đến đó an cư lạc nghiệp.
- Nhưng....
- Ái thê, đừng do dự nữa.
Hiện giờ Tào Bằng còn chưa đến, cho nên vẫn còn có cơ hội. Đợi khi Tào Bằng trở về, sợ là muốn đi cũng khó khăn. Hãy chăm sóc các con thật tốt cho ta, nuôi bọn chúng lớn khôn. Cả cuộc đời đừng bao giờ đặt trên lên Trung Nguyên nữa, hãy tránh xa mọi thị phi.
Lưu Quang dứt lời, xoay người, đứng ở trước gương đồng, nhìn bóng dáng của mình mơ hồ trong gương.
- Phục quốc trượng đã chờ ở phòng khách, ta phải qua đó.
Nàng hãy chuẩn bị trước đi, chờ thông báo của ta...Huyết mạch Lưu gia ta có kéo dài được không đều nhờ vào phu nhân.
- Phu quân...
Vương thị nước mắt rơi như mưa.
Tuy nhiên Lưu Quang không nhìn lại nàng mà bước ra khỏi phòng ngủ.
Y đi thẳng đến phòng khách, trên mặt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh. Phục Hoàn ở trong phòng khách sớm đã không còn kiên nhẫn, thấy Lưu Quang tiến vào, gã vội vàng đứng lên nghênh đón, thần sắc kích động.
- Tử Vũ, Tào Bằng đã quay về!
- Ừ, ta đã nghe nói rồi.
- Nói là họ Bành, tuy nhiên cũng không báo danh, nhìn khí độ này giống như là làm quan...
Tào Bằng càng nghĩ càng không nhớ mình có người quen ở Đinh Lăng.
Tuy nhiên, nếu đối phương đã đến nhà thì cũng nên thể hiện cấp bậc lễ nghĩa. Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Văn Võ:
- Vậy mời hắn vào.
- Vâng!
Văn Võ lĩnh mệnh đi, một lát sau dẫn theo một ông lão đi vào trong lều lớn trung quân.
- Lão tiên sinh đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
Lão già trên sáu mươi tuổi, tóc mai hoa râm nhưng tinh thần lại vô cùng quắc thước.
Trên người mặc hoa phục, có thể thấy được gia cảnh ông lão không hề tầm thường, mà từng cử chỉ đều bộc lộ là người có khí độ quan trường.
Ông lão chắp tay, trầm giọng nói:
- Lão là Bành Phụ, những năm Thái Bình từng làm Nghị Lang.
Hôm nay đến đây, một là cảm tạ tướng quân đã cứu mạng hai cháu nhà ta, thứ hai, là vì cứu mạng tướng quân mà đến.
- Bành Bá?
Cái tên quá xa lạ.
Những năm đầu Thái Bình, lúc đó Tào Bằng còn chưa sinh ra, cho nên cũng không rõ lắm lai lịch của ông lão này.
Trên thực tế, sau khi Hán Linh Đế băng hà, Bành Bá từng làm quan trong triều.
Khi ĐổngTrác nhập kinh đã phế bỏ Thiếu Đế mà lập Hiến Đế, nhưng bị đám người Lư Thực ngăn cản, Đổng Trác có ý giết Lư Thực, Bành Bá đứng ra khuyên can Đổng Trác:
- Lư Thượng Thư là hy vọng của người thiên hạ, nay hại đi, chỉ sợ thiên hạ sẽ phẫn nộ.
Cho nên Đổng Trác mới tha cho Lư Thực.
Khi hai mươi lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Đổng Trác chết tại Trường An.
Bành Bá thấy mỗi chư hầu đều có lòng riêng, đấu đá lẫn nhau, cho nên nản lòng thoái chí trở về quê nhà, cũng chính là Đông Bất Canh.
Tào Tháo nghe vậy ngẩn người rồi chợt hiểu ra, đứa cháu mà theo lời ông lão nói chắc chắn là hai đứa trẻ mà hôm nay hắn đã cứu ở đập lớn. Tuy nhiên, việc nói cứu mạng hắn thì như nào? Tào Bằng cảm thấy nghi hoặc.
Bành Bá nói:
- Đông Bất Canh Lệnh đã sai người phá đập nước tích trữ ở thượng du Sa Hà, chuẩn bị qua giờ tý, nước sẽ ngập toàn bộ Thân Binh Doanh, mà lúc này lại là lũ định kỳ tại Sa Hà, lượng nước cực lớn, một khi thả nước, tướng quân khó lòng thoát chết.
- Ổ!
Tào Bằng lập tức chấn động.
- Vì sao Đông Bất Canh Lệnh lại hại ta?
Bành Bá lộ vẻ do dự, sau một lúc lâu khẽ thở dài, như thể là hạ quyết tâm, khẽ nói:
- Tướng quân có điều không biết, lần này tướng quân quay về Hứa Đô, có không ít người vui mừng, có không ít người sợ hãi.
Đông Canh Lệnh kia chính là tâm phúc của Phụ quốc tướng quân Phục Hoàn.
Phục Hoàn mật lệnh diệt trừ tướng quân, không thể để tướng quân quay về Hứa Đô. Đợi lúc tướng quân nghỉ tại Đông Bất Canh thì Đông Canh Lệnh kia sẽ khẩn cấp hành động, sai người phá đập thượng du, khuyển tử của lão làm Đông Bất Canh Úy, phụng mệnh phá đập, nếu không phải nó báo cho ta biết, lão phu cũng không nắm được việc này, cho nên mới vội vàng tới đây xin tướng quân quyết định.
Bành Bá coi như là lão thần Hán thất.
Chẳng qua là mất đi sự tin tưởng với Hán thất nên mới ẩn cư tại quê nhà.
Nếu không phải Tào Bằng ngẫu nhiên cứu mạng hai đứa cháu của lão, chỉ sợ Bành Bá cũng không chạy tới mật báo.
Tào Bằng vội vàng khom người cảm ơn Bành Bá:
- Nếu không có Nghị Lang, Bằng hôm nay khó tránh khỏi cái chết.
Bành Bá khẽ mỉm cười:
- Tướng quân, vẫn nên chuẩn bị thật tốt, ta sẽ bảo con trai ta dừng tay, còn phía bên Đông Bất Canh Lệnh kia sẽ do tướng quân phụ trách giải quyết. Lão phu chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, xin tướng quân chớ đại khai sát giới, việc này không liên quan tới dân chúng Đông Bất Canh, nếu có truy cứu, xin tướng quân hạ thủ lưu tình.
Tào Bằng vội nói:
- Bằng biết phân nặng nhẹ.