Tào Tặc

Chương 681 : Mậu Tử bạo động

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Toà nhà của Phục Hoàn khói lửa ngút trời.



Nhưng Hứa Đô không có bị ảnh hưởng, ít nhất nhìn ở bên ngoài có vẻ rất yên bình.



Lưu Quang ra ngoài thẳng đến Hoàng Thành. Phố Dục Tú cách Hoàng Thành không xa, lân cận đều có người ở, đa số đều là các nhà quyền quý trong triều. Trên đường đi, không có gặp bất kì trở ngại nào, thuận thuận lợi lợi đến Hoàng Thành.



Ngọ Môn, đóng chặt.



Lúc này, Hoàng Thành đang trong giờ giới nghiêm cấm đi lại vào ban đêm.



Lưu Quang cũng biết, ông ta muốn kêu mở cửa Ngọ Môn hình như không có khả thi. Vì thế quay đầu ngựa, đi thẳng phía trước.



Bàng Môn Tư Mã trong Hoàng Thành là người của Lưu Quang.



Đó cũng là sau khi Lưu Quang chính thức tiến vào triều đình cố gắng tranh giành được một số lợi ích. Thông qua Bàng Môn Tư Mã này để duy trì sự liên lạc giữa trong và ngoài thành. Nhưng hiện nay, Lưu Quang cũng không dám chắc Bàng Môn Tư Mã kia còn nghe mệnh lệnh của mình không. Mặc kệ ra sao, cũng phải thử một chút rồi nói.



Cũng may, Bàng Môn Tư Mã đã mở cửa cung ra.



Lưu Quang xuống ngựa, chạy qua cửa cung và tiến vào hoàng cung.



Bố cục của hoàng cung Hứa Đô quá nhỏ so với hoành thành Lạc Dương, nguyên nhân bởi vì Hứa Đô có vị trí hạn chế, từ đầu đến cuối không thể tu sửa và xây dựnghoàng thành Hứa Đô lộng lẫy như hoàng thành Lạc Dương. Tào thị ra tay với Phục Hoàn cũng cho thấy bọn họ sẽ không bỏ qua cho Hán đế. Có lẽ sẽ không giết Hán đế nhưng thủ đoạn cần thiết thì không thể tránh được. Bản thân Lưu Quang là dòng họ Hán thất, cũng là người mà Hán đế rất tin tưởng, vào lúc này phải đến bên cạnh Hán đế, cho dù là chết cũng muốn giữ gìn sự tôn nghiêm của Hán thất.



Phục kích ở Đông Bất Canh, nói trắng ra chính là xé rách tấm màn che cuối cùngmối quan hệ giữa Hán thất và Tào thị



Như vậy đối với tập đoàn Tào thị mà nói, tuyệt đối không thể nuốt giận.



Nếu là Tào Tháo, chưa chắc còn có đường sống để quay về. Nếu là Tào Bằng, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.



Với uy danh thắng lớn ở Kinh Châu, tất nhiên Tào Bằng có bản lĩnh sấm chớp.



Đáng tiếc, vận mệnh của Phục Hoàn quá ngắn, từ đầu đến cuối cũng chưa thành đại sự. Nếu là Lưu Quang, chắc chắn không thể dễ dàng ra tay. Phục kích ở Đông Bất Canh giống như là một cái cớ để Tào thị ra tay, sao bọn họ lại dễ dàng buông tha?







Cũng may vợ con đã đi xa!



Tâm hồn của Lưu Quang đã không còn vướng bận gì, trái tim đã chết, đi vào hoàng cung.



Đại điện Kim Loan trong bóng đêm giống như một con thú suy nhược, lẳng lặng nằm ở trong Hoàng thành. Lại nhìn ra xa, cảnh tượng xanh vàng rực rỡ kia, sớm đã không còn thấy bóng dáng, làm cho người ta cảm thấy giống như chỉ là sự kéo dài hơi tàn.



Có lẽ, hình ảnh đó chính là khắc hoạ giang sơn Hán thất!



Khẩu khí mãnh mẽ năm xưa của Trần Thang “Hễ ai phạm đến thiên uy Đại Hán cho dù xa cũng giết” sớm đã không thấy bóng dáng. Lưu Quang nghỉ chân, nhìn chăm chú đại điện Kim Loan ở rất xa một cách chăm chú, một hồi sau than nhẹ một tiếng, liền chuẩn bị đến hậu cung.



Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến.



-Tử Vũ, rượu rất ngon, sao không uống thử?



Trong lòng Lưu Quang có chút hồi hộp, chỉ trong thoáng chốc đã dựng hết tóc gáy bất chợt ông ta cảm nhận được một sự sợ hãi khó hiểu.



Tiếng nói vừa dứt, phía trước đại điện Kim Loan đen kịt đèn đuốc sáng trưng.



Một thanh niên ngồi ở dãy ghế hàng đầu, trong hai dãy ghế đã được sắp xếp, người thanh niên kia ngồi ở phía sau chiếc ghế dài.



Phía sau y là một trăm binh lính mặc đồ đen.



Một người đàn ông dị tộc to lớn mạnh mẽ, cầm cái vồ bằng sắt trong tay đứng ở sau lưng người thanh niên.



Kiện tốt là ám sĩ, thanh niên trai tráng đó là Sa Ma Kha.



Tào Bằng nâng Kim Tôn (bình rượu bằng vàng) mời, Lưu Quang xem xét mọi nơi, trong lòng nghĩ tối nay đi diện kiến Hán Đế có thể không được rồi.



Ngẫm lại cũng là, Tào Bằng vừa muốn ra tay, làm sao có thể không phòng bị Hoàng Thành.



Chỉ sợ trong Hoàng Thành to như vậy tất cả đều là người của Tào Bằng. Lưu Quang rất rõ ràng, chỉ cần ông ta có hành động khác thường thì lập tức đầu một nơi thân một nẻo. Vì thế, Lưu Quang hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén tâm trạng bối rối, bình tĩnh trở lại.



Ông ta khẽ mỉm cười, tiến về phía trước.



Đến dãy ghế trước mặt mình ngồi xuống…



Một trăm tên ám sĩ ở hai bên im lặng như tờ giống như ma vậy.



Một tên kiện tốt bước lên rót đầy rượu ngọc tương vào kim tôn cho Lưu Quang Kim. Rượu đang nóng, vừa lúc để uống. Lưu Quang cũng không khách khí cầm chén lên uống một hơi cạn sạch. Sau đó buông Kim tôn xuống, lặng yên nhìn Tào Bằng không nói gì.



-Năm đó Tử Vũ tặng tiểu Ngao,tình cảm này đến nay ta cũng chưa quên.



Tiểu Ngao năm đó, bây giờ đã trưởng thành rồi, đã sinh ra nhiều Tiểu Ngao con… Vợ và con ta, đều rất thích.



Một câu không đầu không đuôi của Tào Bằng, làm cho Lưu Quang kinh ngạc.



Năm đó, ông ta tặng cho Tào Bằng mấy con Tiểu Ngao, ngay cả ông ta cũng quên.



Nhưng bây giờ đột nhiên Tào Bằng lại nhắc chuyện này làm cho Lưu Quang có chút ngẩn người, không hiểu ra sao cả. Ông ta không biết, những lời này của Tào Bằng rốt cuộc là có ý gì. Vì thế nên ngậm miệng lại, cũng không trả lời.



- Khi đó, ta từng nghĩ sẽ trở thành tri kỷ của Tử Vũ.



Nhưng tạo hoá trêu người, ngươi ta lại đi đến bước này. Lãnh Phi liên tục ám sát ta, ta biết là có liên quan đến Tử Vũ ngươi. Nhưng ta muốn nói, ta cũng không hận ngươi. Ngươi có chí hướng của ngươi, ta có sự trả thù của ta. Mọi người đều vì gia chủ của mình mà tiến hành các thủ đoạn… Ngoại trừ lúc trước Tử Vũ cấu kết dị tộc, làm ta có chút không vui ra thì những năm gần đây những gì Tử Vũ đã làm ta lại vô cùng thích, thậm chí còn tán thành nữa.



Phải không?



Rốt cuộc Lưu Quang đã mở miệng, cười lạnh một tiếng, mang theo ý châm chọc.



Tào Bằng thở dài,



-Ta nói rồi, lập trường của mọi người không giống nhau, cho nên có mâu thuẫn, có xung đột là chuyện bình thường. Thừa Tướng chinh phạt Cửu Châu, Tử Vũ có thể lấy đại cục làm trọng, không kéo ngã Thừa tướng, ta thay mặt Thừa tướng kính Tử Vũ một ly.



Lời nói này của Tào Bằng thật sự xuất phát từ đáy lòng.



Lưu Quang vào triều cho đến nay tuy rằng thường xuyên mang lại chút phiền toái cho Tào Tháo, nhưng trong những vấn đề lớn, vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh. Thực tế, bản thân Lưu Quang cũng hi vọng loạn thế này sớm chấm dứt. Nhưng điểm khác biệt chính là, ông ta đứng bên Hán thất, còn Tào Tháo… Chung quy là, Lưu Quang trong lúc Tào Tháo chinh phạt phương Bắc, mặc kệ là xuất phát đáy lòng hay là ý nghĩ cá nhân, coi như là phối hợp, không có làm phiền nhiều.



Điểm này, coi như Lưu Quang biết được mức độ nặng nhẹ.



Lưu Quang cười lạnh một tiếng:



-Không phải ta cũng không muốn, thực tế là không có khả năng.



“Không phải ta không muốn gây phiền toái cho Tào Tháo, mà là ta không có năng lực này!”



Tào Bằng lại mỉm cười!



Dường như không muốn tiếp tục nói chuyện này, hắn chuyển câu chuyện, đột nhiên lạnh lùng hẳn lên,



-Đêm khuya Tử Vũ vào cung là muốn diện kiến bệ hạ?



Lưu Quang chăm chú nhìn Tào Bằng:



-Hậu Tướng quân biết rồi còn hỏi.



-Ha hả, Tử Vũ muốn gặp bệ hạ, e là có chút khó khăn.



Nay Hoàn Phục tạo phản, cấu kết các bè phái muốn mưu hại bệ hạ. Cho nên Bằng phụng mệnh trấn thủ Hoàng Thành, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.



Nói cách khác, Tào Bằng đã giam lỏng Hán Đế.



Đang lúc nói chuyện, đột nhiên Tào Bằng khoát tay ra hiệu, Sa Ma Kha đang cầm một hộp gỗ, đến trước mặt Lưu Quang, đặt trên chiếc ghế dài.


Tào Bằng đã vài lần đến nhà thăm hỏi, lão này đều trốn không thấy đâu, nói cái gì không có ở nhà… Hừ, ta đây là chuyên gia phái người nhìn chằm chằm phủ của lão, xác định sau khi lão đi vào thì không có đi ra.



Lão không có ở trong nhà?



Lừa ai vậy!



Lão già này đúng là biết cách trốn tránh những cơn sóng gió, nên chỉ còn mình Tào Bằng, đứng trên đầu ngọn sóng gió.



Mỗi khi nhớ tới, Tào Bằng liền cảm thấy rất căm tức.



Cho nên trong ngôn ngữ, cũng vô cùng không khách khí, lạnh lùng nói:



-Cho mời!



Không bao lâu, chợt nghe tiếng bước chân vang.



Giả Hủ đi lại mạnh mẽ, tinh thần tràn đầy sức sống bước vào nha thính.



Lão vào nha thính, liền chắp tay cười nói:



-Hữu Học, nghe nói mấy ngày trước ngươi đến tìm ta? Không ngờ lúc đó có chuyện, cho nên không có ở nhà, lại chậm trễ Hữu Học rồi. Không còn cách nào, quá nhiều sự việc, gần đây mỗ cũng gầy yếu đi nhiều, thật sự là có chút mệt mỏi.



Tào Bằng híp mắt chăm chú nhìn Giả Hủ.



Hừ, ông gầy yếu?



Tinh thần của ông so với ta còn tốt hơn nhiều. Ông gầy yếu bà nội bắt ông. Nhìn thấy Giả Hủ, cơn tức giận của Tào Bằng lại nổi lên, hoàn toàn không cần biết Giả Hủ nói gì, sau khi hừ lạnh một tiếng, xoay người không thèm để ý đến.



Nhưng Giả Hủ lại có tư thế như người nhà, không khách sáo chút nào mà



tìm chỗ ngồi xuống, sau đó cười tủm tỉm nói:



-Hữu Học, gần đây khoẻ không?



-Rất khoẻ, mỗi ngày đều bị mắng.



Giả Hủ nghe được, cười ha ha:



-Mùi vị đứng trên lửa ra sao?



-Ông nói đi?



Tào Bằng gần như nghiến răng nghiến lợi.



Giả Hủ cười:



-Đừng lo lắng, nhưng mà có chút không nhìn thấy thời cuộc, ai cũng có lúc hồ đồ, Hữu Học ngươi cần gì để trong lòng. Hôm nay ta đến là có một chuyện muốn bẩm báo, không biết Hữu Học có chịu nghe không?



Trong lúc nói, ông ta nhìn chung quanh bốn phía.



Lập tức Tào Bằng phản ứng lại, xua tay ra hiệu tất cả mọi người lui ra.



Đợi mọi người ra ngoài, đột nhiên Tào Bằng đứng lên, chỉ vào Giả Hủ mắng:



-Ông lão già này, lại muốn đưa ra quỷ kế gì nữa đây?



-Mưu ma chước quỷ sao?



Giả Hủ mỉm cười!



-Nhưng mà mỗ chỉ khuyên bảo mà thôi, sao lại nói là mưu ma chước quỷ?



Còn nữa, Quách Gia mới là thiên tài, những kế sách đưa ra toàn làmưu ma chước quỷ. Còn ta, chỉ đến đây để khuyên Hữu Học một câu.



Hít sâu một hơi, tâm trạng của Tào Bằng có chút bình tĩnh.



Thật ra trong thâm tâm, hắn rất cảm kích Giả Hủ. Nếu không phải Giả Hủ nhắc nhở, suýt nữa hắn đã bỏ qua rất nhiều sự việc. Tuy rằng hiện nay địa vị của hắn có chút xấu hổ, nhưng có thể loại đi rất nhiều tai hoạ.



Suy tính kỹ, đáng lắm!



-Nói đi.



Vẻ tươi cười trên mặt Giả Hủ bỗng tan biến.



Chỉ thấy vẻ mặt của ông ta hơi nghiêm trọng, trầm giọng nói:



-Ta biết những ngày gần đây Hữu Học không được tốt, nhưng Hữu Học không cần để ý. Chỉ cần biết, cho lửa vào quay thì càng ngon, mùi vị cũng rất tuyệt, mọi người càng thêm yêu thích.



-Ồ?



-Gần đây, nghịch tặc ở khắp nơi đều đến Hứa Đô, đã có ngàn người trong dân chúng?



Cũng gần như là thế… Ta không có thống kê, nhưng đoán chắc cũng có ngàn người, chỉ sợ có khả năng vượt qua. Ta cũng đang đau đầu trong chuyện này! Đã nhiều lần cho người đến Kinh Châu hỏi, nhưng rất lâu rồi cũng không có đáp án.



-Không có đáp án.



-Ồ?



-Không có đáp án, thật ra chính là đáp án tốt nhất.



Tào Bằng biến sắc, hai gò má hơi hơi co giật.



Một hồi lâu, hắn cười khổ nói:



-Đô Đình Hậu, ông cảm thấy ta bị nướng còn không đủ ác sao?



Ý của Giả Hủ rất rõ ràng.



Đối với những phạm nhân này chỉ có một chữ: giết!



Nhưng, đây hơn một ngàn người a…



Những người chết trong tay Tào Bằng sớm đã vượt qua ngàn người. Nhưng đó là chiến tranh, khác với tình trạng hiện nay.



Giả Hủ nhìn Tào Bằng, một lúc sau than khẽ:



-Đôi khi có thể, bị nướng độc cũng không đau.



Tào Bằng không khỏi trầm mặc, lâm vào trầm tư.



Đúng với, với tình huống hiện nay đã không cho phép hắn có lựa chọn thứ hai. Đã làm ra nhiều chuyện như vậy rồi, sợ gì mà không làm thêm lần nữa?



Giết người?



Tào Bằng cũng không thèm để ý.



Hắn ngẩng đầu, nhìn Giả Hủ, hồi lâu mới hạ giọng nói:



-Ý của Đô Đình Hậu, là xem bọn họ mạnh miệng, hay là đao của ta cứng sao?



Giả Hủ cười mà không nói.



Còn Tào Bằng thở dài một tiếng,



-Được rồi, khi đã như vậy, ta đây sẽ làm người xấu cho đến cùng, mặc cho bọn họ mắng đi!