Tào Tặc
Chương 682 : Tào Diêm Vương
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
- Cái gì? Phu nhân đã tới!
Tào Bằng trấn thủ Đình Uý, đang vùi đầu vào đống công văn.
Các nơi đều đưa tù nhân đến, đã hơn một ngàn sáu trăm người. Hơn nữa, hầu hết những người trong danh sách cũng chính là đồng đảng của khu vực Quang Trung, vẫn chưa được chuyển tới Hứa Đô. Nếu đưa những người này tới Hứa Đô, nhân số cũng phải vượt qua hai ngàn.
Tào Bằng không ngừng liên tục cười khổ.
Khó trách Tào Tháo không chịu hồi âm, chắc ông ta sớm đã đoán ra được cục diện này. Nhiều người như vậy, chỉ sợ ngay cả Tào Tháo cũng sẽ cảm thấy đau đầu vì không biết phải xử trí như thế nào. Nhưng mà bây giờ cũng không sai, có Tào Bằng đỉnh đầu rồi, nhiều hay ít cũng đã giảm bớt áp lực cho Tào Tháo. Ít nhất ông ta có thể dốc toàn lực, tập trung vào trận chiến Kinh Nam.
- Đúng, lão phu nhân và các công tử tiểu thư đều đã đến đây.
Tào Bằng buông công văn trong tay, lập tức tìm bốn người Pháp Chính Trương Tùng Tưởng Uyển Đặng Chi qua đây, tất cả mọi phiền não đều đặt lên bọn họ. Vốn dĩ bên người hắn không thiếu người. Nhưng sau khi cuộc chiến kết thúc ở Kinh Nam, Lục Mạo và Bộc Dương Dật lần lượt làm quan, khiến cho Tào Bằng cảm thấy khó xử. Nhưng may mà hắn đã triệu tập được một nhóm người. Đem ra so sánh, năng lực của bốn người Pháp Chính, chưa chắc đã kém so với Bộc Dương Dật và Lục Mạo.
Trương Tùng rút khỏi Đông Bất Canh quay về Hứa Đô, tiếp tục ở lại bên người Tào Bằng.
Chẳng qua vì ở Đình Úy quá nhiều việcmà Trương Tùng thì thông thạo luật pháp, quen thuộc luật Hán, nên được điều tới làm việc ở Đình Úy.
- Mấy ngày nay đúng là bận rộn, công tử cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút.
Pháp Chính Đặng Chi cười ha hả tiếp nhận công văn, còn trêu ghẹo Tào Bằng một phen.
Sau đó, Tào Bằng dẫn theo Sa Ma Kha đi thẳng đến Hầu phủ. Tào Bằng thân là Tân Vũ Đình Hầu nên cũng có một phủ riêng. Còn Tào Cấp làm Phụng Xa Hầu cũng có nhà cửa. Vì thế, sau khi đạt được danh hiệu, Tào Bằng liền cho người bán Phụng Xa Hầu phủ đi. Trước kia một số nơi ở trong nhà, đa số đều bỏ trống không có người ở, cũng không chịu bán đi. Chỉ để lại một chỗ đó là Tân Vũ Đình Hầu phủ và một chỗ Tam Hộ Đình Hầu phủ. Tam Hộ Đình Hầu này, là của Đặng Tắc. Sau khi đảm nhiệm chức Hà Đông Thái Thú, vì Đặng Trác có chiến tích xuất sắc ở Quận Đông, thêm Tam Hộ Đình Hầu.
Kể từ đó, Tào Bằng một môn tam hầu, có thể nói chưa từng có ai giống như vậy.
Phụng Xa Hầu là một Hiệu hầu hỗn tạp, cũng không được coi là gì. Vì thế, sau khi trưng cầu ý kiến của Tào Cấp, Phụng Xa Hầu phủ và Tân Võ Đình phủ đã hợp làm một, lấy tên là Tân Vũ Đình Hầu phủ. Diện tích so với Phụng Xa Hầu phủ trước kia, có thể nói lớn hơn gấp đôi. Nhà có chín cửa vào chín cửa ra, ngoài phòng xá ra còn có đình đài lầu cát, rất sang trọng. Ngày sau Tào Cấp trí sĩ sẽ ở cùng một nhà với con trai, ở trong Tân Vũ Đình Hầu phủ.
Đương nhiên, điền trang của Huỳnh Dương không có khả năng bán đi, có thể làm nơi để mọi người rảnh rỗi đến du ngoạn.
Tân Vũ Đình Hầu phủ nằm ở phía đông đường Dục Tú.
Lúc này, ngoài cửa phủ đệ, ngựa xe như nước.
Khoảng bốn mươi chiếc xe ngựa, xếp thành một hàng. Nô bộc tạp dịch, ra ra vào vào, bận rộn không ngừng.
Xa xa, chợt nghe được tiếng gọi vang vọng của Hồng nương tử.
- Tiểu Thất, đứng đó làm gì? Còn không qua đây lấy những món đồ này vào?
- Tố Lợi… Ngươi lại làm biếng rồi.
Tào Bằng ghìm ngựa không khỏi mỉm cười.
Tuy rằng Tân Vũ Đình Hầu phủ được trang hoàng rất tinh xảo, được gia tăng diện tích.
Nhưng nói thật, mỗi ngày sau khi trở về, vẫn cảm thấy lạnh lẽo cảm thấy có chút cô đơn. Hoàng Trung Bàng Đức, còn có bọn Pháp Chính đều ở trong Tân Vũ Đình Hầu phủ. Bao gồm một trăm ám sĩ, còn có hai trăm Phi Đà Binh cũng vào chiếm giữ Hầu phủ, rốt cuộc cũng không có hương vị ở nhà. Có khi còn cảm thấy, giống như một toà Thân Binh Doanh.
Mà nay, hương vị của nhà này, đã đến rồi!
- Thím Hồng.
- A, Quân Hầu đã quay về.
Hồng nương tử nhìn Tào Bằng, mừng khôn kể xiết vội bước lên trước tiếp đón.
Bây giờ Đặng Phạm được phong làm Hộ Khương Trung Lang Tướng, nhưng trong lòng Hồng nương tử, chỉ thuỷ chung vẫn coi Tào gia là nhà của mình.
Nhiều năm như vậy, nếu không có Hồng nương tử giúp đỡ chăm nom nhà cửa, không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái.
Tào Bằng gặp được Hồng nương từ, rất là vui,
- Thím Hồng vẫn khoẻ chứ?
- Khoẻ, khoẻ, khoẻ… Ha ha rất khoẻ nữa là.
Hồng nương tử cười ha hả nói:
- Tiếc là năm trước Đại Hùng về nhà thành thân, bởi vì ngươi bận việc nước nên không thể trở về làm cho Đại Hùng rất mất hứng. Đúng rồi, lần này trở về có ở lại lâu một chút không?
- Ha ha, chuyện này… Không biết trước được.
Thật sự Tào Bằng không chắc chắn, hắn có thể ngồi ở vị trí Đình Uý này trong bao lâu?
Trong lòng rất hiểu, Tào Tháo triệu hồi hắn về, nói trắng ra chính là đối phó với đám người Phục Hoàn. Bây giờ Phục Hoàn bị giết, nghịch đảng gần như đã bị bắt hết. Không biết khi nào Tào Tháo lại điều hắn đi.
Đôi khi nghĩ lại, cảm thấy mình giống như một đội viên cứu hoả.
Ở đâu xảy ra chuyện, liền chạy đến đó… Muốn ở lại một nơi nào đó lâu một chút cũng trở thành hi vọng xa vời.
So sánh chút, ba năm ở Tây Bắc chính là khoảng thời gian hắn ở lại lâu nhất.
Cũng không biết bước tiếp theo, mình sẽ đến đâu?
Sau khi hàn huyên vài câu cùng Hồng nương tử Tào Bằng đi thẳng đến Đình Viện. Trên đường đi, rất nhiều rất nhiều gia nô thấy Tào Bằng đều xoay người nhường đường, khom mình hành lễ. Tào Bằng không có để ý đến, lòng nóng như lửa đốt tiến vào đại sảnh.
Chợt nghe thấy trong đại sảnh, một trận tiếng cười đùa, còn bi bi bô bô huyên náo cùng với tiểu hài tử.
- Nương!
Tào Bằng vào đại sảnh, thoáng qua đã thấy Trương lão phu nhân đang ngồi ở công đường, khuôn mặt tươi cười.
Tào Bằng đi vội vài bước giống như muốn đẩy ngã kim sơn xuống ngọc trụ, bùm một tiếng liền quỳ gối trước lão phu nhân.
Lão phu nhân hoảng sợ, vội đứng lên, đỡ Tào Bằng dậy.
- Con ta, đây là ý gì?
- Hai năm nay con luôn ở ngoài, không thể tận hiếu cho mẫu thân, thật sự có tội.
Đối với Trương lão phu nhân, tình cảm của Tào Bằng vô cùng chân thành tha thiết, không có nửa điểm giả dối. Năm đó hắn vừa được sinh ra trên đời, cơ thể suy yếu. Lão phu nhân đã vì hắn, tiêu hao rất nhiều tâm ý, cũng đã trải qua rất nhiều đau khổ. Từ lúc Tào Bằng trưởng thành cho đến nay đã chạy khắp bốn phương… Ngoài trừ hai năm ở Quỷ Tân hiếm khi đoàn tụ cùng mẫu thân. Mà nay thấy lão phu nhân, Tào Bằng như được thả lỏng, trong lòng có chút áy náy.
Khuôn mặt lão phu nhân hiền lành tươi cười, kéo Tào Bằng lại đây.
Bà ít ít nhiều nhiều có thể hiểu được vì sao Tào Bằng lại kích động đến vậy…
Ở Huỳnh Dương, bà đã nghe nói!
Tuy rằng lão phu nhân không biết chữ, cũng không có nghĩa là bà không quan tâm đến chính sự. Mỗi phần nhật báo ở Hứa Đô đến, lão phu nhân đều kêu nữ tỳ đọc. Bởi vì bà biết, có thể nghe được tin tức của đứa con trên báo chí.
Gần đây Tào Bằng gặp phải nhiều chuyện phiền toái, hầu như tất cả các bài báo đều chỉ trích Tào Bằng, thậm chí chửi ầm lên.
Không cần nghĩ cũng biết Tào Bằng đã phải chịu nhiều áp lực.
Cho nên khi nghe được Hoàng Nguyệt Anh nói các nàngmuốn đến Hứa Đô, lão phu nhân ngay cả khi từ bỏ cuộc sống nông thôn rất thoải mái ở Huỳnh Dương để đi đến Hứa Đô, cũng là vì muốn chăm sóc tốt cho Tào Bằng, có thể chia sẻ chút áp lực cho hắn.
- Con ta làm gì mà bắt chước bộ dáng của đứa cháu gái vậy?
- Nương ở Huỳnh Dương cũng nghe được chút tin tức. Để ta nói, con không có làm sai. Thừa tướng vì thiên hạ hao tâm tổn sức, lại luôn luôn bị một nhóm người quấy phá, trong bóng tối không thể thấy được thủ đoạn của người ta. Giết cũng giết rồi, giờ có thành chuyện lớn không? Chỉ cần con ta không thẹn với lương tâm, cần gì phải để ý người ta nói gì?
Lão phu nhân không biết chữ nhưng không phải không thấu tình đạt lý.
Tào Bằng ra sức gật gật đầu, qua những lời lão phu nhân nói đã khiến tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.
- Đứng lên, đi gặp mặt các phu nhân.
Tình cờ Tào Bằng nhìn thấy Thái Diễm dẫn theo Thái Mi đang ở một bên.
- Thái tỷ tỷ sao đến đây vậy?
- Ở nhà hoài cũng rất bực dọc cho nên cùng với Nguyệt Anh đến Hứa Đô… Nói ra, về Trung Nguyên đã lâu mà chưa từng tới Đế Đô. Đúng lúc hôm nay đi xem một chút, xem coi rốt cuộc khác gì so với Lạc Dương.
- Thái tỷ tỷ nghe nói bên này ngươi gặp phiền toái nên mới đề nghị mọi người cùng đến.
Đột nhiên Quách Hoàn xen vào.
Mặt Thái Diễm đỏ lên, trợn mắt đầy hung tợn liếc nhìn Quách Hoàn một cái,
- Tiểu Hoàn muốn bị đánh đòn phải không? Rõ ràng do ngươi nóng ruột, ta chỉ thuận miệng nói thôi.
Quách Hoàn mỉm cười…
Đó là một con người tâm gan bằng sắt.
Chỉ nhờ là hắn có viết qua Lậu Thất Minh, à quên, hắn từng chinh chiến bốn phương.
Tào Diêm Vương!
Mọi người nhìn lên đài cao, Tào Bằng mặt trầm như nước với vẻ mặt rất bình tĩnh, trong đầu hiện lên ba chữ.
Người này chắc chắn là một tên Diêm La Vương giết người không chớp mắt.
***
Lúc giữa trưa mưa đã dừng.
Một vầng nắng gắt chiếu xuống mặt đất.
Lần cuối cùng trước khi chấm dứt lúc 31 cá nhân bị hành hình, cả người Tào Bằng giống như một con hổ. Thật ra hắn đã mang áp lực trong toàn bộ quá trình này, những người ngoài cuộc làm sao hiểu được?
Bề ngoài vẫn làm ra vẻ kiên cường.
Nhưng trong nội tâm đã không ngừng đấu tranh.
Có vài lần đến nỗi hắn muốn đứng dậy lớn tiếng la lên: “Dừng lại, dừng lại đi…”
Nhưng cuối cùng hắn đã kiềm chế sự kích động này. Làm cho thiện căn của hắn đi mất, hắn phải bảo vệ người nhà và bọn nhỏ của hắn. Nhưng một tên hung tàn không thể nào là một người bảo vệ tốt nhất.
Những điều này sẽ chi phối hắn, những tai hoạ sẽ ập lên đầu người nhà hắn, phải suy tính trước cảnh tượng hôm nay ở Bạch Lô Loan.
Một khi Tào Bằng giận dữ lập tức xác chết đầy rẫy!
Đây là kết quả mà Tào Bằng mong muốn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Khi mặt trời mọc, nhiệt độ dần dần cao, mùi máu tanh lẫn lộn với những mùi khác làm cho người ta không khỏi buồn nôn.
Tào Bằng lấy tay vịnh bàn đứng lên.
Dưới chân có chút bay bổng…
- Công tử quay về nghỉ ngơi đi.
Sa Ma Kha bước lên phía trước thấp giọng khuyên bảo.
Tào Bằng hít sâu một hơi gật gật đầu… Nhưng hắn không cho Sa Ma Kha đỡ mà từng bước từng bước một bước xuống đài cao.
- A Phúc đừng để ở trong lòng.
Năm đó lúc Hoàng Cân tạo phản, những người chết càng nhiều.
Hoàng Trung thấy bộ dạng của Táo Bằng cũng đi đến.
- Trung bá, ta không sao.
Những bùn đất dưới chân đã bị máu tươi nhuộm hồng.
Một chân giẫm lên trên mặt đất nên giày cũng bị dính máu. Tào Bành khoanh tay nhìn bốn phía chung quanh… Lát sau hắn hạ giọng nói:
- Trung bá làm phiền ông và Hiếu Trực thu dọn các thứ này một chút, chôn những người này đi.
- Dạ!
Hoàng Trung chắp tay tuân mệnh.
- Ta về trước đây, có chuyện gì phái người đến báo.
Hoàng Trung, Pháp Chính, Đặng Chi, Tưởng Uyển, còn có Trương Tùng, Bàng Đức đều tuân mệnh.
Sa Ma Kha cầm sư hổ thú lên, rõ ràng Tào Bằng cảm nhận được tính tình của sư hổ thú tạo bạo lạ thường.
Hiển nhiên trong không khí có mùi máu tươi, làm cho sư hổ thú không thích nghi lắm.
Hắn xoay người lên ngựa nhìn gật gật đầu với đám người Hoàng Trung, dẫn Phi Đà Binh đang vây quanh Sa Ma Kha, chầm chậm hướng thẳng đến Hứa Đô.
Đoạn đường quay về rất bình yên.
Ở cửa thành tụ tập rất nhiều người, nhưng khi thấy đám người Tào Bằng đến, lập tức giải tán tránh đường.
- Sa Sa, từ hôm nay trở đi, ngươi ta sẽ là những người đáng sợ nhất trong thành Hứa Đô.
Sa Ma Kha cộc lốc cười,
- Công tử, bị người ta sợ không sao, còn hơn là bị người ta chơi phải không.
- A, những lời này của Sa Sa có lý.
Đúng vậy, không sợ ai, chỉ sợ bị người khác chơi xỏ…
Quang cảnh nửa ngày, thật ra Tào Bằng không thể nào di chuyển. Hai ngàn nhiều người, thậm chí không có một ai do hắn tự ra tay.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy một loại mệt mỏi khôn xiết.
Đó là do tinh thần mệt mỏi, so với sự vất vả của thân thể nghiêm trọng hơn chứ không kém. Chuyện này, đối với đời trước mà nói là một chuyện không tưởng. Tào Bằng chỉ muốn về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Hầu phủ, cửa phủ mở rộng ra.
Lão phu nhân cho người đứng ngoài cửa phủ đặt một chậu than.
- Nương, người ra đây làm chi?
- Mau cởi giầy ra, thay quần áo.
Vài người hầu cầm quần áo và giày mới bước ra. Cũng có người kéo màn che Tào Bằng lại. Tuy rằng không rõ là có ý gì nhưng Tào Bằng vẫn thành thành thật thật thay quần áo mới.
Hắn vừa thay đồ vừa nghe lão phu nhân đang đứng trước cửa nói:
- Hôm nay đã chết nhiều người như vậy trên người con chắc chắn sẽ có oán khí.
- Lát nữa thay xong quần áo, bước qua bồn lửa sẽ làm cho oán khí rời khỏi người con.
Nếu không sẽ làm cho đứa nhỏ chịu oán khí thì khổ…
Cách nói này cuối cùng có lý hay không?
Tào Bằng cũng không rõ.
Dù sao cứ theo những lời của lão phu nhân, thay xong quần áo, hắn bước qua chậu than để vào Hầu phủ.
Thấy đám người Hoàng Nguyệt Anh, còn có Thái Diễm đang đứng chờ ở trong cửa phủ.
Khi thấy Tào Bằng tất cả mọi người đều tươi cười. Nhưng mà nụ cười tự nhiên hay không tự nhiên vẫn xuất phát từ sự chân thật ở đáy lòng.
- Ha hả, cuối cùng cũng kết thúc!
- Đúng vậy, kết thúc.
Hoàng Nguyệt Anh tiến lên dìu Tào Bằng vào phòng.
Mọi người giống như các vì sao đang vây quanh mặt trăng, bước vào phòng. Lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn những chén chè cho Tào Bằng ăn.
Mặc kệ như thế nào vừa mới có một trận chết chóc qua đi, Tào Tháo sẽ không nghi ngờ gì hắn.
- Đúng rồi, trong nhà có chuyện gì sao?
- A, vừa rồi người ở phủ Thừa Tướng đến, nói Biện phi nhân cho mời.
- Hả?
Tào Bằng nghe được liền ngẩn người ra có chút nghi ngờ nhìn Hoàng Nguyệt Anh. Biện phu nhân? Xem ra Tào Bằng cũng rất kính trọng Biện phu nhân. Tuy rằng nữ nhân này xuất thân không được tốt nhưng rất có chuẩn mực, hơn nữa còn biết nhìn đại cục. Lịch sử đánh giá rất cao Biện phu nhân này… Chỉ có điều do nhiều nguyên nhân khác nhau, đã làm cho Tào Bằng và Biện phu nhân có chút khúc mắc. Nhưng lúc này Biện phu nhân tìm ta, là có chuyện gì?