Tào Tặc
Chương 683 : Thím à , như vậy không tốt đâu
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Một trận mưa to cũng không làm Hứa Đô mát mẻ được thêm.
Ngược lại khi ánh mặt trời lại ló ra, toàn bộ Hứa Đô lại trở nên oi bức ẩm thấp khiến người ta vô cùng khó chịu. Sau cơn mưa không gió càng ngột ngạt hơn, tận đến khi trời tối muộn mới có một cơn gió nhẹ...
Biện phu nhân đi vào hoa đình dựa vào lan can ngắm nhìn.
Dưới đình, hoa sen nở rộ, con cá bơi lội dưới lá sen, thỉnh thoảng có hai chú ếch từ trong hồ nước nhảy lên trên lá sen, kêu ộp ộp.
Biện phu nhân thở dài, chậm rãi ngồi xuống.
Nàng đã qua bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa hề già đi, vẫn thùy mị nết na như trước. Sống ở Hứa Đô hai năm khiến giữa chân mày của nàng càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Thời tiết oi bức, nàng chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng như cánh ve, bên trong là áo yếm màu nguyệt che lấy rãnh ngực đằng trước nửa ẩn nửa hiện càng tăng thêm vẻ hấp dẫn. Bốn mươi tuổi nhưng dáng người vẫn đẹp, trên mặt cũng không hề có nếp nhăn, trong mắt nhiều người, Biện phu nhân quản lý hậu trạch phủ thừa tướng rất uy phong, nhưng trên thực tế, nàng lại cảm thấy vô cùng mỏi mệt...
Đứa con cả Tào Phi bỏ mình khiến Biện phu nhân đau khổ nỗi đau mất con.
Mà nay con thứ Tào Chương và con thứ ba Tào Thực lại không hòa hợp, đặc biệt Tào Chương luôn có lòng thù địch với Tào Thực.
Nguyên nhân vì sao?
Vẫn là câu chuyện hoang đường xưa năm đó của Tào Thực.
Tào Chương thẳng tính, ghen ghét cái ác. Kính trọng Tào Bằng, khinh nhờn Tào Thực. Hai năm này vì Tào Chương trú lại Bắc cương nên Tào Thực mới dám trở về.Nếu không như thế thậm chí Tào Thực còn không dám bước vào gia môn nửa bước.
Càng khiến Biện phu nhân đau đầu chính là xuất thân của nàng.
Xuất thân từ một kỹ nữ, dù gì cũng có chút khó nghe, cho nên cho dù Tào Tháo có nâng đỡ để nàng yên ổn ở vị trí phu nhân nhưng trước sau nàng vẫn vô cùng cẩn trọng. Đinh phu nhân đã không quay về nữa, những không có nghĩa là địa vị của Biện phu nhân được củng cố. Phía bên Hoàn phu nhân lại như hổ rình mồi, cũng có vô số phu nhân thèm muốn địa vị hiện nay của nàng. Cũng bởi vậy mà mỗi khi Biện phu nhân làm chuyện gì cũng vô cùng cẩn trọng.
- Phu nhân, Vương Chiêu Nghi đến.
- Cho mời.
Biện phu nhân hồi phục là tinh thần, vội đứng lên xuống hoa đình nghênh đón.
Thân phận Chiêu Nghi này là dưới phu nhân, tính chất cũng giống như tiểu thiếp.
Vương Chiêu Nghi là mẹ của Tào Can, đồng thời cũng là mẹ của Tào Tiết.
Biện phu nhân nghênh đón, Vương Chiêu Nghi vội vàng thi lễ, sau lưng nàng là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, cũng hành lễ theo, miệng gọi phu nhân, thái độ vô cùng cung kính.
- Lễ tiết làm gì?
Biện phu nhân khẽ mỉm cười cầm tay Vương Chiêu Nghi đi đến trong hoa đình.
- Có chút ít dưa và trái cây Tây vực mấy ngày trước được đưa từ tây bắc tới.
Muội muội tới đúng lúc, ta vừa mới sai người mang rửa sạch bằng nước giếng, có thể dùng ăn được rồi.
Địa vị của Vương Chiêu Nghi ở phủ thừa tướng không cao, cho nên tiền tiêu hàng tháng bao gồm các loại vật phẩm đều khan hiếm.
Giống như số lượng dưa và trái cây được đưa tới từ Tây Vực không nhiều lắm.
Vương Chiêu Nghi căn bản chưa từng được thưởng thức.
Vương Chiêu Nghi nói:
- Tỷ tỷ khách khí, đã sớm nghe nói dưa và trái cây Tây Vực hương vị thơm ngon, hôm nay tiểu muội đúng là có lộc ăn. Tiết, con cũng cùng ngồi xuống nói chuyện.
Tào Tiết nho nhã lễ độ tiến lên đáp vâng rồi mới ngồi sang bên.
- Tây Vực cách Hứa Đô xa xôi.
Thường thường dưa và trái cây không được xuất quan thì sẽ hỏng, cho nên số lượng không nhiều lắm. Tuy nhiên ta nghe nói Tào Tuyển Thạch ở Lương Châu đã bắt đầu tiến hành trồng ở Tây Bắc, không đến sang năm là có thể đủ dưa và trái cây để dùng rồi.
Biện phu nhân cười nói, đột nhiên lại chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, ta đã phái người hẹn tướng quân đến rồi.
Chuyện mà muội nói, ta càng nghĩ cũng chỉ thấy chỉ có tướng quân ra mặt mới có thể khiến thừa tướng hồi tâm chuyển ý. Tuy nhiên, gần đây tâm trạng tướng quân có chút phức tạp, tinh thần chưa hẳn đã tốt, lúc nói chuyện phải cẩn thận một chút. Muội biết đó, trong triều đình người mà thừa tướng yên tâm nhất chính là Hậu tướng quân.
- Tiểu muội hiểu...Nếu không có tỷ tỷ, sợ là tiểu muội khó mà gặp được Hậu tướng quân.
- Đó có phải là Tào Diêm Vương hôm nay tại Bạch Lô Loan đã giết hơn hai ngàn người không?
Tào Tiết đột nhiên mở miệng, trong lời nói bộc lộ sự tò mò.
Có câu: chuyện tốt không ra khỏi cửa, việc ác truyền xa ngàn dặm. Cái tên Tào Diêm Vương mới có từ buổi trưa mà sau giờ ngọ cả thành đều biết.
Vương Chiêu Nghi cười gượng, vội nói:
- Tiết, con không được vô lễ.
- Là bọn hạ nhân nói...
Tào Tiết ấm ức.
- Tiết, mặc kệ ai nói gì, con thì không thể nói việc này.
A Phúc này ta cũng không hiểu lắm, nhưng hắn cũng không phải là người ác, mà nay hết thảy những điều hắn làm đều giải ưu sầu cho Thừa tướng. Còn nữa, a Phúc là biểu huynh của con, dù thấy như thế nhưng ngàn vạn lần không thể thất lễ.
- Tiết đã hiểu.
Đang lúc nói chuyện, chợt nghe gia thần bẩm báo:
- Hậu Tướng quân Tân Võ Đình Hầu Tào Bằng đến phủ cầu kiến phu nhân.
Ngẫm lại cũng đúng, ngay vừa buổi chiều, hơn hai ngàn đầu người đã rơi xuống đất.
Sát khí kia đã bao phủ toàn bộ Hứa Đô.
Ai dám ra khỏi nhà đi ra phố vào lúc này? Đừng nói dân chúng không dám, ngay cả những du côn lưu manh thường ngày diễu võ dương oai trên đường cũng không thấy bóng dáng.
Mà nay Hứa Đô bị bao phủ dưới oai uy của Tào Diêm Vương, ai dám chĩa mũi nhọn vào hắn nữa? Nếu chẳng may trêu chọc vào hắn, vậy thì đầu sẽ rơi...
Huống chi Tào Bằng được phong quan Đình Úy, quản lý hình ngục thiên hạ, muốn giết người quả thật là dễ dàng.
Một chuyện kinh thiên này chỉ sợ mấy tháng cũng khó có thể tiêu hết.
Tào Bằng ở trên ngựa, nhìn đường phố lạnh tanh mà khẽ chau mày, thở dài.
Xa xa, một đội Chấp Kim Ngô đi tới.
Khi vệ đội nhìn thấy đại kỳ “Tân võ Đình Hầu – Tào” kia thì lập tức chuyển hướng lặng lẽ trốn.
Tào Bằng hít sâu một hơi, lắc lắc đầu.
Với tình hình này đã nằm trong dự đoán của hắn, không có gì kỳ lạ.
Hiện tại hắn phải đau đầu chính là chuyện mà Biện phu nhân kính nhờ hắn. Đây là một chuyện rất khó khăn. Thay đổi vận mệnh của Tam tỷ muội họ Tào? Thật sư hắn đã làm thay đổi rồi. Tào Hiến nay mười hai tuổi đã bị Tào Tháo quyết định gả cho Tôn Lãng em của Tôn Quyền. Đợi qua một thời gian nữa, Tôn Lãng sẽ khởi hành đến Hứa Đô, ước chừng cuối năm hai người sẽ bái đường thành thân.
Vận mệnh Tào Hiến nảy sinh biến hóa nhưng vận mệnh Tào Tiết dường như không thay đổi.
Còn Tào Hoa năm nay mới chỉ tám tuổi.
Hơn nữa, Tào Bằng lại không qua lại với tỷ muội Tào thị.
Chỉ có điều Tào Bằng cũng không hề thích Hán Hiến Đế Tào. Đó là hạng người bạc tình quả nghĩa, khi Tào Bằng xông vào cung giết Phùng Thọ, thậm chí Hán Đế ngay cả rắm cũng không dám thả, chỉ đứng khóc.
Nếu là đàn ông nên xông lên ngăn cản.
Đừng có dùng cái giọng để làm cớ “lấy giang sơn xã tắc làm trọng”, loại người ấy sao có thể còn có giang sơn xã tắc?
Gả tỷ muội Tào thị phong nhã cho Hán Đế thật đúng là hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Kiếp trước Tào Bằng không được nhìn thấy sự quyền uy của con người.
Kiếp này hắn càng như thế.
Nếu không sẽ liên tiếp đi khiêu chiến Tào Tháo vào lúc mấu chốt.
Nếu Biện phu nhân đã phó thác hắn, vậy mặc kệ tất cả cũng phải nghĩ cách ngăn cản. Nhưng nên ngăn cản như nào?
Tào Bằng lại có chút đau đầu!
Trở lại Hầu phủ trời đã tối muộn.
Lão phu nhân lớn tuổi nên đã nghỉ sớm
Hoàng Nguyệt Anh đang ở trong thư phòng đọc sách, lại đột nhiên bị một người từ đằng sau ôm lấy, bàn tay to rộng luồn vào trong ngực nàng vuố ve, sự quen thuộc kia không cần quay lại nhìn cũng biết là ai.
Quyển sách trên tay rơi xuống thư án.
Hoàng Nguyệt Anh mềm nhũn người tức khắc ngã vào trong lòng Tào Bằng, trong miệng gắt gỏng:
- Giả thần giả quỷ, thật không biết xấu hổ...Cả người còn đầy mồ hôi nữa, nhanh đi tắm rửa đi.
Tay Tào Bằng ôm lấy eo, đôi môi khẽ ngậm vành tai Hoàng Nguyệt Anh.
Đầu lưỡi chạy dọc theo vài tai Nguyệt Anh, một tay ôm lấy tấm eo thon nhỏ của nàng,tay kia vuốt ve bộ ngực mềm mại, thì thầm bên tại Nguyệt Anh:
- Vậy thì chúng ta cùng tắm với nhau, được không?
Dưới những cái vuốt ve kia, thân hình Nguyệt Anh mềm nhũn như không có xương cốt, thở hổn hển liên tục.
Thậm chí nàng còn cảm nhận được tay Tào Bằng đã dọc theo khe hở của chiếc váy lụa xoa lấy chiếc bụng phẳng của nàng, chậm rãi tìm kiếm xuống dưới.
- A Phúc, đừng loạn mà!
Ở phủ thừa tướng dục hỏa đã bị Biện phu nhân khiêu khích, sao có thể dừng lại?
- Nguyệt Anh, chúng ta đã lâu không bên nhau, ta nhớ muội vô cùng.
Hoàng Nguyệt Anh thở dốc, còn bàn tay kia của Tào Bằng vẫn không ngừng lần tìm xuống dưới, hai má lúm đồng tiền của nàng đỏ bừng mang theo xuân sắc vô tận, đôi mắt sáng nay càng quyến rũ như tơ, sóng sánh.
- Muội có chuyện muốn nói với huynh.
- Có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Là về Thái tỷ tỷ.
- Ừm?
- Muội vẫn cảm thấy hôm nay Thái tỷ tỷ có chút kỳ lạ, muội cảm thấy hình như Thái tỷ tỷ có nam nhân.
- A!
Tào Bằng giật mình lạnh toát cả người, toàn bộ dục vọng tiêu tan.