Tào Tặc
Chương 686 : Phong vương
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Tôn Quyền sẽ không thu dụng Lưu Bị!
Nếu tiếp nhận lực lượng trong tay Lưu Bị nói vậy hắn sẽ vô cùng cao hứng, nhưng thu dụng Lưu Bị? Tôn Quyền không muốn làm chuyện nuôi hổ thành họa này. Nhớ năm xưa Đào Khiêm mời Lưu Bị, kết quả phải tặng Từ Châu cho Lưu Bị; Lưu Biểu tiếp nhận Lưu Bị, kết quả lại khiến bên trong Kinh Châu lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Đó là một kẻ có dã tâm thật lớn, Tôn Quyền không thể không suy xét cẩn trọng.
Nhưng nếu muốn hắn tiếp nhận quận Trường Sa, Tôn Quyền không thể từ chối.
Phải biết rằng hai đời Tôn thị, khát vọng Kinh Châu của ba cha con họ Tôn cho đến bây giờ vẫn chưa từng vơi đi. Từ lúc Tôn Quyền kế vị tới nay, tuy nói đã gắng sức khống chế dã tâm của mình nhưng dã tâm đối với chín quận Kinh Tương thì lại ngày càng mãnh liệt. Chẳng qua hắn ngại Tào Tháo nên Tôn Quyền mãi không có cơ hội xuống tay. Mà nay Lưu Bị dâng tặng quận Trường Sa, đối với Tôn Quyền không thể nghi ngờ là có sự hấp dẫn cực lớn. Có quận Trường Sa, hắn chẳng những có thể tiến thêm một bước mở rộng địa bàn tại Kinh Nam, mà còn có thể khiến thủy quân Giang Đông hoành hành nước sông, thậm chí kéo dài tới Vân Mộng Trạch.
Một sự hấp dẫn lớn như thế, sao Tôn Quyền có thể cự tuyệt?
Lưu Bị dùng chiêu “tráng sĩ chặt tay”, xuất ra Trường Sa.
Nói thật đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ. Mà thế cục hiện nay, ông ta muốn sống yên tại Kinh Châu cũng vô cùng khó khăn. Đặc biệt từ lúc Ngũ Khê Man quy thuận Tào Tháo khiến cho Tào Tháo đã nắm được trong tay một bộ phận lực lượng Võ Lăng Sơn man. Dù không sợ Lưu Bị có thể lợi dụng được Phi Đầu man, nhưng dù sao vẫn bị sự kiềm chế rất lớn.
Dưới tình huống như vậy, Lưu Bị chỉ có xuất ra Trường Sa, tây tiến Ba Thục.
Có lẽ, có người sẽ hỏi!
Nếu nhân phẩm Lưu Bị kém như vậy, Lưu Chương sẽ giải quyết thế nào, cho Lưu Bị nhập Xuyên?
Trên thực tế, việc Lưu Chương mời Lưu Bị nhập Xuyên cũng từng bị phản đối mãnh liệt tại Ba Thục. Rất nhiều người không đồng ý để Lưu Bị tiến vào Ích Châu, nhưng Lưu Chương lại suy tính cho sau này nên vẫn quyết định thu dụng Lưu Bị.
Tình trạng trong Xuyên cũng không lạc quan.
Từ khi các loại tiền giả tràn ngập, khiến giá hàng Ba Thục tăng cao, vật tư cũng theo đó mà khan hiếm.
Sách lược của Tào Bằng đối với Ích Châu chính là dùng sách lược của nước Mỹ đời sau. Ta tiêu phí tiền vàng, mua các tài nguyên làm dự trữ, đợi khi ngươi tài nguyên thiếu thốn, ta có thể nắm đủ một lượng tài nguyên lớn trong tay.
Tây Xuyên, nơi giàu tài nguyên thiên nhiên!
Nhưng nếu nói vật tư phong phú cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Tào Bằng thông qua các đội thương thuộc thương hội Hà Tây không ngừng qua lại mua bán tại Ba Thục.
Đồng thời, thống nhất tiền phương bắc, phong tỏa tiền giả lưu thông.
Tình huống này cũng liền tạo thành tiền Tây Xuyên liên tục bị giảm giá trị, mặc dù là Lưu Chương ở đầu năm cũng ra mặt điều chỉnh, hiệu quả cũng không mạnh lắm. Đáng sợ nhất là, tiền phương bắc không ngừng xâm nhập vào Tây Xuyên.
Trọng bảo Kiến An được chế tác tinh mỹ, không dễ dàng tạo ra. Trừ phi quan phủ thống nhất phát hành, nếu không tư nhân đúc trọng bảo Kiến An, dù có chế tác hoàn mỹ chỉ sợ cũng phí công, chỉ sợ cũng không thể vượt qua giá trị của trọng bảo Kiến An. Vì thế, trọng bảo Kiến An dần dần được thay thế bằng tiền Hán Ngũ thù thịnh hành ở Tây Xuyên trở thành một loại đồng tiền mạnh. mặc dù Lưu Chương có lòng ngăn cản nhưng thị trường thối nát khiến hắn cũng không thể làm gì được, đành trơ mắt nhìn cuộc sống người dân Tây Xuyên rơi vào sự sụp đổ.
Dưới tình huống như vậy, quan hệ giữa Nam Man và Lưu Chương vốn không tồi thì bắt đầu xuất hiện sự dao động.
Bốn quận Nam Trung là nơi người Hán và dân bản xứ sống chung.
Cường hào Nam Trung dã tâm thừa dịp Tây Xuyên đang vô cùng hỗn loạn, liên hợp với Thái Thú Tường Kha, Tù trưởng dân bản xứ Việt Tây là Cao Định, đám người cường hào Nam Trung Mạnh Hoạch công nhiên tuyên bố từ chối chính lệnh của Lưu Chương, tách ra độc lập.
Mạnh Hoạch kia rất có danh vọng ở Nam Trung.
Rất được tín nhiệm trong người Hán hay là người bản xứ.
Đầu năm Kiến An thứ mười ba, Mạnh Hoạch âm thầm phát động dân bản xứ và động chủ ba mươi sáu động ở Nam trung cùng đồng thời tạo phản, tự xưng làm Đại Vương, thoát ly khỏi sự quản lý của Tây Xuyên. Dưới sự cổ vũ của Mạnh Hoạch đã liên tục xuất kích, đẩy Lưu Chương vào đường cùng.
Dưới tình huống như vậy, Tây Xuyên đã xuất hiện nguy cơ rất lớn, kinh tế thối nát, Nam Man uy hiếp…cha con Lưu Chương thống trị Tây Xuyên hơn hai mươi năm, nghênh đón một nguy cơ thật lớn mà trước nay chưa từng xuất hiện.
Lòng người dao động, giá hàng tăng cao!
Trương Lỗ tại Hán Trung cũng như hổ rình mồi, ý đồ phát động công kích với Tây Xuyên.
Dưới loạn trong giặc ngoài, Lưu Chương đã mất lực ứng phó. Vừa lúc Lưu Bị cũng xuất hiện nguy cơ.
Vì thế liền có người đề nghị với Lưu Chương: “Nếu Lưu Bị không thể ở Kinh Nam, sao không mời người này tiến vào Tây Xuyên, đóng ở quận Việt Tây, chống lại dân bản xứ Nam Man?”
Khi Hoàng Quyền ở Ích Châu đã từng khuyên bảo Lưu Chương:
- Lưu Bị cũng là người kiêu hùng, lòng muông dạ thú, không thể khinh thường. Lúc trước hắn đường cùng, Lưu Biểu đã thu nhận và giúp đỡ. Nhưng người này ở Kinh Châu lại thu mua lòng người, lôi kéo trọng thần của Lưu Biểu, khiến nội bộ Kinh Châu hỗn loạn. Nếu không có như thế, sao Tào Tháo có thể binh không dính máu mà cướp được Kinh Tương?
Nay nếu như mời người này tiến nhập Xuyên, chỉ sợ Tây Xuyên nguy rồi.
Chủ công cần suy nghĩ kỹ, nay tuy Tây Xuyên có chút hỗn loạn, nhưng không phải là không trị được. Đầu năm, chủ công đã lệnh Lưu Ba xuất sĩ tiếp nhận sự vụ Tây Xuyên, dù chưa có công tích nhưng ít nhiều cũng tạo nên yên bình.
Mà dưới tình huống hiện nay mời Lưu Bị nhập Xuyên chẳng khác dẫn sói vào nhà, chủ công cần phải cẩn trọng.
- Ồ?
Tào Bằng trầm ngâm thật lâu, sau đó nói:
- Trận chiến Di Lăng, trận chiến Tỷ Quy, nói là do Lưu Bị chủ đạo, ta tin.
Người này ngựa chiến cả đời, bản lĩnh hành quân đánh giặc này không thể khinh thường.
Nhưng chiêu thức “tráng sĩ chặt tay”, ta lại có cảm giác rất có khả năng là do mưu chủ của hắn, Gia Cát Khổng Minh kia.
- Gia Cát thôn phu Ngọa Long Cương kia sao?
Gia Cát Lượng quy thuận Lưu Bị thời gian khá dài, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân mà thanh danh không quá vang dội. Hành trình Giang Đông, mặc dù có tài hùng biện nhưng vẫn chưa đạt được kết quả lý tưởng, nên cũng khiến tài năng của Gia Cát Lượng ít người biết đến. Nhưng Tào Bằng lại không hề khinh thường người này! Chỉ bởi vì nhiều nguyên nhân mà Gia Cát Lượng không có cơ hội bộc lộ tài năng, chỉ cần cho y cơ hội, y chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.
Ví dụ như lần này Lưu Bị buông bỏ Trường Sa, Tào Bằng thấy rõ ràng là do Gia Cát Lượng bày mưu.
- Một chiêu “tráng sĩ chặt tay” khiến bản thân mình thoát được ra sự việc, lại khiến Thừa tướng và Tôn Quyền rơi vào vũng bùn lầy Kinh Nam.
Thôn phu?
Giả độc xà, ta cũng là một thôn phu!
Nếu ngươi bởi vậy mà khinh thường Gia Cát Khổng Minh, chỉ sợ sẽ thiệt thòi lớn.
Tuy nhiên cũng may, Lưu Bị hắn đã lui nhập Tây Xuyên, lực ảnh hưởng cuộc chiến Kinh Nam cũng không quá lớn. Nếu hắn ở lại Kinh Châu, kết quả này thật khó mà nói...Giả độc xà, Kinh Nam tiếp theo chắc sẽ rất nhanh bình ổn lại.
Giả Hủ hơi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ ra Tào Bằng hiệu là Trung Dương Thôn phu.
Gã cười cười, không tranh luận nữa.
Tóm lại Gia Cát Lượng có bản lĩnh thế nào, bây giờ có nói cũng không ích gì, tuy nhiên chiến sự tại Kinh Nam rất có khả năng sẽ dừng lại như vậy. Đáng tiếc, nếu không có biến cố này, Kinh Nam dẹp yên, hai ba năm sau đợi thừa tướng hoàn toàn chỉnh hợp Kinh Tương là có thể nhân cơ hội đó đoạt lấy Giang Đông là thiên hạ được bình định.
- Đúng vậy, thật sự là đáng tiếc.
Tào Bằng cũng thở dài.
Kinh Nam xuất hiện biến cố quả thật khiến Tào Bằng bất ngờ.
Nói Tào Tháo không biết đánh giặc ư?
Đúng là xằng bậy.
Cũng là tình huông đó, nếu đổi lại là mình, sợ là còn thảm bại hơn so với Tào Tháo.
Chỉ có điều kể từ đó, vận mệnh thiên hạ nhất thống sẽ phải chậm lại một thời gian! Tôn Quyền chiếm cứ Kinh Nam, cũng chẳng khác nào cắm một cây đao ở Kinh Châu, có trời mới biết tương lai sẽ nảy sinh biến hóa gì?
Mà Lưu Bị tiến vào vào Tây Xuyên cũng khiến Tào Bằng cảm nhận được một tia uy hiếp.
Nếu chẳng may người này được Tây Xuyên, tuy Tây Xuyên hiện nay thối nát nhưng cũng vẫn tạo ra một sự uy hiếp rất lớn! Tào Bằng cũng không cho rằng với bản lĩnh của Lưu Chương sẽ đối phó được Lưu Bị. Xem ra, kế hoạch Tây Xuyên phải tung lưới bắt rồi!
- Đúng rồi, hôm nay tới tìm a Phúc ngươi còn có một chuyện thảo luận.
- Chuyện gì?
- Trọng Đức phái người liên lạc với ta, ý muốn giúp Thừa tướng phong vương.
Không biết ý ngươi thế nào?
- Hả?
Tào Bằng nghe vậy giật mình sợ hãi.
Xin phong vương cho Tào Thào?
Đây là một chuyện lớn.
Người ta thường nói, Tam quốc là là sau khi Tào Tháo chết mới chính thức mở màn. Nhưng trên thực tế, lại là sau khi Tào Tháo xưng vương, tập đoàn Tào thị mới đường đường chính chính đi lên vũ đài lịch sử. Tuy nhiên trên lịch sử Tào Tháo là chuyện gì mà phong vương thì Tào Bằng lại không nhớ rõ, nhưng có thể khẳng định không phải là lúc này.
Trình Dục muốn vì Tào Thào xin phong vương.
Chẳng lẽ sự thật lịch sử đã thay đổi sao?