Tào Tặc

Chương 690 : Xuân triều

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Chiều Hoàng hôn, mưa phùn lả lướt.



Đây là một đêm xuân phiền lòng làm cho tâm tình người ta cũng theo đó mà trở nên bực bội.



Một đội tuần binh đi qua, trên đường cái lại khôi phục sự yên lặng. Trong đêm tối, một nam tử bước thấp bước cao đi vào cửa ngách phủ Tân Võ Đình Hầu. Thấy xung quanh không có ai, gã nhẹ nhàng gõ cánh cửa.



Một lát sau, nghe bên trong truyền tới một thanh âm nằng nặng:



- Là ai?



- Tiểu nhân có chuyện quan trọng, cầu kiến Võ Hương Hầu.



- Võ Hương Hầu?



Cửa mở ra, một môn đinh giơ cây đuốc lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.



- Võ Hương Hầu là ai? Ngươi tìm lầm rồi.



Người đàn ông ngoài cửa mang mũ rộng che mặt, trên người mặc áo tơi. Gã nói khẽ:



- Xin tiểu ca vất vả một chuyến bẩm báo với chủ nhân, chắc chắn sẽ hiểu.



- Chờ chút.



Môn đinh đóng cửa lại, tiếng bước chân đi xa.



Ước chừng một lát sau, chợt nghe bên trong truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Một lát sau, cửa ngách lại mở ra, nhưng lại là gương mặt xa lạ.



- Chủ nhân gia mời khách nhân đến sương phòng nói chuyện.



- Đa tạ.



Người đàn ông kia không do dự cất bước đi vào cửa nhỏ.



Dọc theo con đường gấp khúc, đạp lên những trái đào hạnh rơi rụng trên đất nhanh chóng đến giao viện hẻo lánh.



Trong viện, có hai sương phòng yên tĩnh không tiếng động.



Một gian trong đó vẫn còn đèn sáng, vài người đàn ông áo đen đứng ở cửa.



- Chủ nhân gia ở trong phòng, mời khách nhân vào.



Người đàn ông nói cảm ơn, cất bước bước đi vào phòng. Vệ sĩ hắc y ngoài cửa nhanh chóng đóng cửa phòng lại.



Tào Bằng đứng ở trong phòng, nhìn người đàn ông kia:



- Ngươi là ai?



Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy uy nghiêm.



Võ Hương Hầu này là tước phong, hôm nay ở phủ thừa tướng Tào Tháo vừa nói với Tào Bằng, vẫn còn chưa ban bố nhưng người biết cũng không nhiều. Nhưng người đến nói một câu “Võ Hương Hầu”, chứng minh là người Tào phủ tới.



Đêm hôm khuya khoắt này, Tào Tháo lại giở thủ đoạn gì đây?



Người tới đội mũ rộng mang khăn che mặt, nhưng cũng là gương mặt quen thuộc.



Tào Bằng không nhớ người này tên là gì, nhưng biết đó là tộc nhân của Tào thị, làm việc bên cạnh Tào Tháo.



- Tiểu nhân Tào Giám phụng lệnh Thừa tướng tặng một vật cho Quân hầu.



- Là gì?



Tào Giám cũng không nhiều lời lập tức lấy từ trong người ra một ống dài nhỏ, được chế tạo bằng gỗ đàn màu đen, miệng được đóng bằng nước sơn áp cháy, mặt trên có dấu ấn triện của Tào Thào. Tính cả ống gỗ đàn còn có một phong thư.



Tào Bằng nhận lấy nhìn ống gỗ đàn, lại nhìn thư trong tay.



- Ngươi ngồi đi.



Tào Bằng nói xong ngồi xuống trên kháng.



Giường này là Tào Bằng sai người làm thành kiểu giường sưởi phương bắc, mặt trên đặt một tràng kỷ.



Hắn mở phong thư lấy thư ra.



Chữ trên thư là nét bút của Tào Tháo, cứng cáp có lực.



Nội dung rất đơn giản: ống đàn hồi này không dễ dàng mở ra, bên trong có thứ rất quan trọng, chỉ vào thời khắc mấu chốt mới có thể mở ra. Việc này không thể để người nào biết được. A Phúc ngươi xem xong thư này nhất định phải xử lý sạch sẽ. Tào Giám tuy là tộc nhân nhưng cũng không thể để lộ phong thanh, xử trí thích đáng.



Khi nào thì mấu chốt?



Tào Bằng suy nghĩ.



Khi nào thì là thời điểm mấu chốt?



- Làm phiền huynh trưởng một chuyến quay về trả lời thừa tướng là ta đã hiểu.



- Vậy tiểu nhân cáo từ.



Tào Giám này chỉ sợ không được Tào Tháo ưa thích nên mới được sai đến truyền tin. Tào Bằng mở cửa phòng đi ra cùng Tào Giám, một tay âm thầm ra hiệu với vệ sĩ hắc y phía sau, rồi sau đó đứng ở cửa hiên, dừng lại không tiễn nữa.



Đây cũng là chuyện bình thường trong thành Hứa Đô, có bao nhiêu người được Tào Bằng tiễn ra cửa chính?
Quan trọng nhất là, nước phù sa không lưu đất ngoài, nay A Mi Quải họ Tào, nhưng lại không có quan hệ huyết thống với Tào Bằng, cho nên, Tào Nam mới có tâm tư này. Mà với Thái Diễm mà nói cũng hy vọng tiến thêm một bước hòa hợp với Tào gia.



- Tốt lắm, ta đã biết!



Tào Bằng lắc đầu, chắp tay sau lưng rồi đi.



Đặng Ngải vẫn ngơ ngẩn, nhưng một lát sau gã đột nhiên tỉnh ngộ, đây là chuyện nhà mình cầu Tào Bằng, gần như không cần có đáp án, hơn nữa cậu mình cũng có tam thê tứ thiếp, sao có thể nói mình?



- Cậu, chờ chờ chờ..cháu!



Đặng Ngải gọi Tào Bằng, ba chân đuổi theo.



***



Giữa tháng ba năm Kiến An thứ mười bốn, Tào Tháo hạ lệnh chinh phạt Tịnh Châu.



Lệnh Thái Thú Hà Đông Đặng Tắc đóng quân ở Thông Thiên Sơn; Tướng trấn thủ Bình Quan Lý Điển xuất binh Đồng Đê tiếp cận Dương Đầu Sơn.



Bắc Trung Lang Tướng, Giáo úy Ô Hoàn Tào Chương, Thái Thú Liêu Đông Trương Liêu tây tiến Tịnh Châu.



Trương Liêu đóng quân ở Đạn Hãn Sơn, chống lại binh mã Tiên Ti, cứu viện Cao Can; Tào Chương thì dẫn bộ ra U Châu, tấn công Nhạn Môn Quan, chiếm lĩnh Lâu Phiền. Ba lộ đại quân cùng tiến, đồng thời cũng có Ký Châu Mục Trình Dục bắt đầu hành động, chuẩn bị lương thảo đồ quân nhu, bất cứ lúc nào cũng đưa đi trước tuyến. Trải qua hai năm, Ký Châu đã khôi phục nguyên khí.



Đặc biệt trước mùa thu hoạch năm vừa rồi, Ký Châu đã tích trữ được rất nhiều lương thực.



Đúng là cuối xuân, theo lý thì không nên phát binh, trong trường hợp đó, để hoàn toàn phá hủy thực lực của Cao Can cùng với Nam Hung Nô, Tào Tháo đã quyết định mà chẳng sợ Tinh Châu một năm không có thu hoạch cũng không tiếc. Cỗ máy chiến tranh lại ù ù mở ra khiến nhiều người giật mình. Tây Bắc rung chuyển còn chưa bình định mà lại tiếp tục tấn công Tịnh Châu?



Lần này dường như sai lầm rồi?



Vì thế, ngay khi đang có những tiếng nói chất vất nghi ngờ, Tào Tháo rời khỏi Hứa Đô tới Vương đô Nghiệp Thành.



Vừa là tĩnh dưỡng sức khỏe, mặt khác là để đốc chiến. Không khí đại chiến đã bao phủ biên ải.



Tháng tư Quan Trung nắng gắt như lửa.



Cố đô Trường An phồn hoa náo nhiệt.



Sau khi Mã Siêu công chiếm Lũng An đã mấy lần có ý đồ đột phá phòng tuyến của Tào Hồng.



Trong trường hợp đó, Tào Hồng được Tào Tháo ra lệnh thủ vững, sống chết không chịu giao phong với Mã Siêu. Việc này cũng khiến Mã Siêu trở nên khó xử. Tào Hồng không ra binh, chẳng khác gì Mã Siêu không có nơi dụng võ.



Sâm lang Khương, Bạch Mã Khương tập kết năm vạn đại quân, xuất Hoàng Trung bao vây Lũng Tây.



Đối mặt với Khương binh khí thế dào dạt, Tào Cấp nghe theo ý kiến của Từ Thứ, cũng không tranh phong, thực hiện chiến thuật vườn không nhà trống đem quân từ Lũng huyện xuất ra Thiên Thủy, đóng quân ở Chu Ngữ Sơn, dựa vào vùng núi Chu Ngữ thủ vững không ra, khiến Khương binh



- Bạch Mã, sâm lang người Khương dũng mãnh, đáng tiếc là chỉ đám ô hợp.



Nếu thuận lợi thì như mãnh hổ xuống núi, nhưng nếu gặp phải kháng cự thì chiến đấu không có kết quả, lòng người hoảng loạn, trận chiến này sẽ cứ đánh kéo dài. Lão đại nhân cũng không cần lo lắng, Bá Đạo được Công tử phong làm Tướng quân Thiết bích, sao có thể để đám ô hợp lưỡng Khương chiến thắng? Mà nay mấu chốt là Hà Hoàng Đê Vương Đậu Mậu đang gây sự. Tuy rằng Tô Thái Thú đã xuất binh cứu viện nhưng Khương Đê liên kết, thanh thế quá lớn.



Nếu không ứng phó được, Lương Châu chắc chắn rung chuyển.



Dưới sự khuyên bảo của Từ Thứ, Tào Cấp ít nhiều đã hạ quyết tâm.



Một mặt cố gắng ổn định thế cục, mặt khác điều động binh mã chống lại Khương Đê.



Chính là trong tình huống như thế, chiến sự Tây Bắc bộc lộ ra đủ tình trạng rối rắm. Mã Siêu công thành chiếm đất, nhìn chiến quả có vẻ huy hoàng nhưng thật ra lại không có bất luận thu hoạch gì. Quân Tào thủ vững thành trì, nhất quyết không chiến, muốn giành thắng lợi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.



Vệ Ký cũng có chút đau đầu. Trước khi Tào Hồng đốc chiến thì Trường An còn cần phải ổn định.



Vốn y muốn mượn binh từ Hà Đông, nào ngờ Tào Tháo đột nhiên lại phát động tiến công với Tịnh Châu, khiến Hà Đông cũng phải điều động ra binh mã.



Cứ giằng co như vậy, chỉ sợ cũng không phải là chuyện hay.



Vệ Ký vừa cố gắng duy trì vững vàng thế cục Quan Trung, về mặt khác vẫn nghĩ cách điều động binh mã để trợ giúp.



Bận rộn cả ngày, Vệ Ký quay về phủ.



Đang định dùng cơm, chợt nghe hạ nhân bẩm báo:



- Lão gia, ngoài cửa có người Hứa Đô tới cầu kiến.



- Ồ?



Vệ Ký ngẩn ra, đứng lên nói:



- Mau mau mời vào.



Y không để ý ăn uống nữa mà đi thẳng vào phòng khách. Một lát sau thấy từ bên ngoài đi vào mấy người.



- Xin hỏi...



Vệ Ký thấy người tới khí độ bất phàm, vội vàng chắp tay hỏi.



Thanh niên đi đầu ước chừng hai bảy hai tám tuổi, thanh tú tuấn lãng.



Hắn tiến lên thi lễ với Vệ Ký, sau đó ra hiệu cho tùy tùng lấy ra một cuộn gấm lụa, hai tay dâng lên Vệ Ký.



Vệ Ký ngơ ngác tiếp nhận, lúc mở ra thấy lập tức vừa sợ hãi lẫn vui mừng.



- Các hạ là Tào Võ Hương?