Tào Tặc

Chương 689 : Thành thật với nhau

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Sáng sớm, cùng với tiếng trống dồn, cổng thành Hứa Đô chầm chậm rộng mở.



Cộp cộp cộp!



Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến. Mười mấy tên lính tốt gác cổng hướng mắt nhìn, chỉ thấy tận cuối đường cái quan bụi tung mù mịt. Một đội thiết kỵ đang lao như điện xẹt mà tới, người dẫn đầu mặc áo trường bào sa lanh màu ánh trăng thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng, trên đầu đội mũ miện vàng, mặt che khăn gió. Một con Sư Hổ thú dũng mãnh lao đến, trong nháy mắt đã đến cổng thành. Phía sau hắn, hàng trăm kỵ binh đua nhau lao tới, tiếng vó ngựa tựa sấm.



Một tên lính tốt định tiến lên ngăn cản, liền bị Môn Bá (đội trưởng đội gác cổng) gạt qua một bên.



-Muốn chết sao?



-Sao chứ?



-Không nhìn cho rõ xem người đó là ai, Hậu tướng quân, tân Võ Đình Hầu, là người mà ta và ngươi có thể ngăn lại hay sao? Lập tức mở cổng thành! Hậu tướng quân trở về kinh thành chắc chắn có chuyện lớn, nếu làm lỡ, ta và ngươi đều không gánh nổi tội đâu.



-Hậu tướng quân, tân Võ Đình Hầu?



Tên lính tốt đó nhất thời vẫn không phản ứng kịp, nhưng vẫn giúp đỡ Môn Bá mở cổng thành. Thiết kỵ ào tới, khiến lính tốt gác cổng chẳng kịp mở mắt nhìn. Khí thế vỗ mặt mà đến như thế, chẳng khác nào Thái Sơn đổ ập xuống. Sau khi đội thiết kỵ đã vào Hứa Đô rồi, tim của đám lính tốt gác cổng vẫn đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch.



-Tào Diêm Vương?



Tên lính tốt gác cổng đột nhiên hét lên thất thanh.



Khiến cho tất cả lính tốt gác cổng đều bị dọa đến ngây người.



Cái tên Tào Diêm Vương này chỉ dám gọi lén sau lưng, chứ chẳng ai dám dám gào to lên giữa đường giữa chợ như vậy.



Môn Bá không nói không rằng, bước tới giáng một bạt tai vào mặt tên lính tốt nọ.



Gương mặt luôn luôn thân thiện hàng ngày, bây giờ trở nên dữ tợn một cách đáng sợ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, mắng xối xả:



-Cái tên khốn này, muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến bọn ta. Ba tiếng Tào Diêm Vương ta và ngươi có thể nói ra hay sao?



Sắc mặt tên lính tốt trắng bệch…



Cơn náo động ở cổng thành Hứa Đô cũng chẳng thu hút được sự chú ý của Tào Bằng.



Từ khi hắn biết tin, bèn cưỡi ngựa bất kể ngày đêm, cùng Hạ Hầu Thượng trở về. Thế mà cũng mất nguyên mười ngày. Lúc hắn về đến Hứa Đô thì đã là đầu tháng ba, hoa đào hoa hạnh tan tác.



Tào Bằng không dám chậm trễ, cứ phi ngựa lao nhanh trên phố.



Có lính tốt cao giọng la lớn:



-Hậu tướng quân có quân tình khẩn cấp tham kiến, người không phận sự mau mau tránh đường!



Hai ngày nay, nhật báo Hứa Đô cũng cho đăng bài về chiến loạn vùng Tây Bắc. Quân tình chiến báo ngày ngày không ngớt, dân chúng cũng đều có sự chuẩn bị cả. Vừa nghe Hậu tướng quân trở về kinh thành, những người đi đường lập tức dạt cả sang hai bên, nhường ra một lối đi.



-Có chuyện lớn rồi!



Trong lòng mọi người đều hiểu cả.



Việc Tào Bằng đi tuần tra thị sát hình ngục, nhật báo Hứa Đô cũng có đưa tin.



Mấy tháng trở lại đây, mỗi khi Tào Bằng phá giải được một vụ án oan sai, người Hứa Đô bèn nhanh chóng nắm bắt được. Lần trước báo đưa tin là Tào Bằng vẫn còn ở Từ Châu. Thế mà này đột nhiên trở về Hứa Đô, vậy cầm chắc là có liên quan đến chiến loạn ở Tây Bắc.



Ai cũng đều biết, Tây Bắc là do một tay Tào Bằng dẹp yên.



Nay sảy ra chiến loạn như vậy, đương nhiên là hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, Lương Châu Mục Tào Cấp là cha của Tào Bằng. Cha mình đang ở trong vòng chiến loạn, sao Tào Bằng có thể đứng ngoài cuộc mà không ngó ngàng tới cho được?



Cho nên, lần này hắn về kinh, khả năng lớn nhất là để tiếp quản chuyện chiến sự Tây Bắc.



Dưới tình huống đó, ai mà dám cản đường? Lỡ bị tông chết, phỏng chừng cũng chẳng có ai thương tiếc…



Tào Bằng một đường thông suốt không bị cản trở gì, đi thẳng đến phủ thừa tướng.



Tuy Tào Tháo đã được sắc phong Ngụy Vương, nhưng phủ đệ cũng không thay đổi gì lắm.



Vương đô của ông ta ở Nghiệp thành, đương nhiên là có thể cung cấp thợ giỏi để xây sửa cải tạo. Còn ở Hứa Đô này, ông ta vẫn là Thừa tướng, quản lý mọi việc trong triều.



Tào Bằng ghìm cương ngựa trước phủ Thừa tướng, vươn người nhảy xuống.



Sớm đã có môn đinh lao tới, nhận lấy dây cương.



Người ta nói, trước cửa Thừa tướng là quan thất phẩm! (ý nói là ngay cả người giữ cửa nhà quan to cũng là to). Nhưng cũng còn phải xem đối tượng là ai… đối với nhưng quan viên bình thường mà nói, thì tên môn đinh trước phủ Thừa tướng, quả đúng là cao không với tới. Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, thì y chẳng khác gì người thường.



Hắn có quyền tự do ra vào phủ Thừa tướng, thậm chí không cần phải thông báo.



Đám môn đinh này cũng thừa hiểu, vị lão gia trước mắt đây có địa vị thế nào trong lòng Tào Tháo. Đụng đến vị này, đầu rơi xuống đất cũng chẳng có cửa mà kêu. Cho nên, sau khi Tào Bằng xuống ngựa, đám môn đinh nào dám chậm trễ?



-Thừa tướng có ở trong phủ không?



-Đang nghị sự ở phòng khách.



Tào Bằng không nói không rằng, sải hai bước dài bước lên bậc cấp, xông thẳng vào phủ Thừa tướng.



Trước kia, khi ra vào phủ Thừa tướng Tào Bằng còn giữ quy củ. Nhưng hiện nay, lòng hắn đang như lửa đốt, muốn biết tình hình chiến sự ở Tây Bắc, cho nên cũng không để ý quy củ gì nữa. Hắn chẳng lạ lẫm gì với phủ Thừa tướng, chẳng qua chỉ mở rộng hơn một chút so với Tư Không phủ trước kia mà thôi. Xét về tổng thể, thì bố cục trong phủ cũng chẳng có gì thay đổi.



-Thừa tướng, Thừa tướng…



Tào Bằng sải từng bước dài, bước thẳng vào phòng khách.



Nhưng vừa bước vào phòng khách, Tào Bằng liền sững người!



Trong ấn tượng của hắn, Tào Tháo tuy không đến phải là một người đàn ông anh minh thần võ, cao to, nhưng khí độ và tinh thần thì hết sức xuất chúng. Nhưng bây giờ, nhìn Tào Tháo hết sức già nua và suy nhược, thân người gầy yếu đi rất nhiều, tinh thần cũng có vẻ rất uể oải, so với hồi ở Kinh Châu, hoàn toàn là hai người khác nhau.



-Thừa tướng…



Tào Bằng không kìm nổi khẽ kêu lên.



Trong phòng khách, bọn người Mao Giới, Đổng Chiêu đang bàn bạc công chuyện.
-Thần hiểu.



Tào Tháo mỉm cười!



Ông ta nhẹ giọng nói:



-Sau khi ngươi đi Tây Bắc rồi, Tuyển Thạch không còn thích hợp tiếp tục chức vụ Lương Châu Mục nữa… Tuy nhiên, ngươi cũng đừng lo là đổi người khác sẽ kiềm chế ngươi. Quả nhân sẽ mệnh cho Giả Hủ làm Lương Châu Thứ sử, hỗ trợ ngươi dẹp yên Tây Bắc. Mong rằng ngươi không phải băn khoăn gì, nên làm thế nào thì làm thế nấy, cứ thẳng tay mà làm.



-Thần, tuân mệnh.



Tin tức Tào Bằng trở về Hứa Đô, trong thời gian ngắn mọi người đều đã biết cả.



Còn hắn thì vào phủ Thừa tướng từ trưa, đến tận cuối giờ chiều mới rời khỏi. Tào Tháo từ đầu đến cuối đều nói chuyện riêng với Tào Bằng, rốt cục là nói những gì, không một ai biết. Nhưng không ít người đã nhìn ra được chút manh mối từ việc này.



Sự sủng ái và tin tưởng mà Tào Tháo dành cho Tào Bằng, chưa từng giảm bớt qua.



Mặc dù lần trong chuyện Tào Tháo được sắc phong Ngụy vương lần này, Tào Bằng không hề xuất hiện qua, cũng không làm thay đổi được địa vị của Tào Bằng ở trong lòng Tào Tháo.



Chạng vạng, mưa phùn tầm tã.



Tào Bằng về đến phủ Tân Võ Đình Hầu, đã thấy Thái Diễm, Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân, còn có cả Trương lão phu nhân và Tào Nam, đều đang đợi ở trong sảnh.



Chiến sự ở Tây Bắc nổi lên, tác động đến tinh thần của mọi người trong nhà họ Tào.



Tào Nam vốn không muốn về Hứa Đô nghỉ ngơi, nhưng cũng nhanh chóng theo Trương lão phu nhân trở về Hứa Đô.



Tào Bằng về đến Hứa Đô, đi đến phủ Thừa tướng trước tiên.



Cả nhà bèn đợi ở nhà, không ngừng phái người đi dò la, xem khi nào Tào Bằng có thể về. Nhưng mà Tào Bằng bị Tào Tháo kéo lại nói chuyện, căn bản chẳng ai biết được tình hình, điều này khiến mọi người trong nhà nóng ruột như lửa đốt.



Thấy Tào Bằng trở về, lão phu nhân lập tức bật khóc!



-A Phúc, cha ngươi đổ bệnh ở Lương Châu, bây giờ lại có chuyện rối ren, phải làm thế nào mới phải đây.



Tào Bằng khoát tay, ra hiệu cho những nô tì đứng hầu trong sảnh lui ra hết.



Đoạn đỡ mẫu thân ngồi xuống, nhẹ giọng nói:



-Mẹ, mẹ đừng lo lắng, cha sẽ nhanh chóng trở về thôi.



-Hả?



Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc và vui mừng.



Nhưng bọn Thái Diễm lại lộ rõ vẻ lo lắng căng thẳng.



-A Phúc, đệ phải về Tây Bắc?



Tào Nam đột nhiên hỏi.



Đi theo Đặng Tắc bao nhiêu năm nay, Tào Nam cũng không còn là cô thôn nữ không biết gì của ngày xưa nữa. Trên thực tế, những đận lên voi xuống chó bao nhiêu năm nay, cũng khiến nàng học được không ít, càng biết nhìn rõ bản chất thông qua bề mặt.



Lão phu nhân lại tỏ vẻ căng thẳng, nắm lấy bàn tay Tào Bằng.



-Sao, con phải đi Tây Bắc? Vậy sao được! Tây Bắc đang xáo động như thế, con đi Tây Bắc chẳng phải rất nguy hiểm sao?



Tào Bằng bật cười!



-Có nguy hiểm thế nào đi nữa, cũng đâu nguy hiểm bằng chuyến đi Hà Tây lần trước.



Câu nói này, cũng đồng thời là câu trả lời cho câu hỏi của Tào Nam lúc này.



Tào Bằng sẽ đi Tây Bắc dẹp loạn.



-Nhìn mọi người kìa, làm gì mà căng thẳng như vậy?



Tào Bằng cười nói:



-Chiến loạn ở Tây Bắc, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Phụ thân tuổi đã lớn, đích thực là không thích hợp ở lâu ở Lương Châu. Đại vương đã có sự sắp xếp thỏa đáng rồi, lần này phụ thân từ Tây Bắc trở về, sẽ tiếp quản chức Đại Ti Nông, sống luôn ở Hứa Đô.



Đây, thực ra là một chuyện tốt.



Ta ở Tây Bắc giống như cá trong nước, không có gì nguy hiểm cả.



Nhưng bên chỗ tỷ phu (anh rể), thì tỷ tỷ phải báo cho huynh ấy biết, Đại vương sắp dùng binh với Tịnh Châu… Tỷ phu trấn thủ Hà Đông, phải đề phòng đám người Hồ quy phục. Người Hồ xảo trá, lại không có tín nghĩa, không được thành thật với bọn họ…



Vầy đi, ta lệnh cho Hán Thăng đi tới Hà Đông, nói không chừng có thể giúp cho tỷ phu một tay!



Tào Nam nghe vậy, có vẻ rất cảm kích.



Nàng rất hiểu, Tào Bằng đến Tây Bắc rất cần dùng người.



Hoàng Trung tuy tuổi cao, nhưng Tào Bằng lại hết sức tôn sùng người này, nhất định phải là một người có bản lĩnh… Bên cạnh Đặng Tắc, thiếu người có thể dùng. Tuy có đám người Tương Tế giúp sức, nhưng võ tướng thì vẫn thiếu.



Tính kỹ lại, dưới trướng Đặng Tắc, ngoại trừ Mã Siêu được dẫn theo từ hồi ở Hải Tây ra, chẳng còn vị tướng tâm phúc nào khác.



Điều này đối với Đặng Tắc mà nói, chẳng phải chuyện tốt gì.



Ít nhất, thì đối với việc khống chế quân đội, hắn cũng gặp phải phiền phức rất lớn.



-Vậy còn đệ?



-Ta?



Tào Bằng khẽ mỉm cười, lộ vẻ kiêu ngạo:



-Người có thể thắng được ta, trong thiên hạ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.