Tào Tặc
Chương 692 : Mã Như Phong
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Tuy nhiên khi đám tâm phúc của Tào Bằng liên tục rời khỏi Lương Châu thì áp lực mà Tào Cấp phải chịu càng lúc càng lớn. Đặc biệt khi Bộ Chất rời đi, Tô Tắc chấp thưởng Vũ uy. Mặc dù họ Tô và Tào Bằng cũng có sự qua lại nhưng cũng không mật thiết lắm. Nói cho cùng thì Tô Tắc cũng không phải là tâm phúc của Tào Bằng cho nên Tào Cấp cũng không thể yên tâm. Khi Triệu Cù tới Tây Vực làm Đô Hộ, Đặng Phạm và Đặng Chương rời: khỏi Lương Châu... Một loạt nhân sự bị điều động khiến cho nỗi lo của Tào Cấp càng tăng thêm.
Đúng vào thời điểm này, Mã Siêu lại khởi binh và rợ Khương thì nổi loạn. Áp lực tâm lý của Tào Cấp phải chịu so với bệnh còn nặng hơn. Lão không biết phải đánh trận như thế nào. Nếu như không có Thạch Thao và Từ Thứ kiến nghị để cho Hác Chiêu xuất binh cự địch thì Tào Cấp đã không chịu nổi. Tình hình Tây Bắc càng ngày càng nguy cấp khiến cho Tào Cấp lo lắng, làm cho thân thể càng lúc càng suy sụp.
Cũng may mọi truyện đã trôi qua. Tào Bằng quay lại cũng làm cho Tào Cấp yên tâm.
- Phụ thân cứ yên tâm nghỉ ngơi. Sau khi đỡ mệt, con sẽ đưa phụ thân về Trung Nguyên. Tỷ tỷ sắp lâm bồn. Mẫu thân cũng ở nhà trông ngóng. Phụ thân cần phải bảo trọng mới được. Đại vương sắp hạ chiếu phong phụ thân làm Đại Tư nông. Tới lúc đó quay về Hứa Đô nhậm chức. Nhà chúng ta cũng được xây dựng thâm, lượng người cũng tăng lên cần tới sự quam tâm của phụ thân.
Nói với Tào Cấp mà nói chuyện lương thực, quốc khố thu vào bao nhiêu thì không có ích gì cả. Lão là một người nông dân điển hình, thích nghe nhà mình tăng bao nhiêu ruộng, nhà rộng thêm bao nhiêu...
Quả nhiên khi Tào Bằng nói xong, Tào Cấp liền cảm thấy vui vẻ. Lão mỏi mệt nằm xuống, kéo tay Tào Bằng rồi nói nhỏ:
- A Phúc tới đây thì ta có thể yên tâm mà ngủ một giấc.
- Vâng! Con ở đây.
Tào Cấp từ từ nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào trong giấc mộng. Có thể thấy đã lâu lão không có được một giấc ngủ ngon. Từ khi Mã Siêu khởi binh tới nay, lão phải chịu áp lực rất lớn thì làm sao có thể yên tâm mà kê cao gối. Nhưng bây giờ con của lão tới, trong lòng có người tâm phúc nên lão ngủ rất ngon.
Tào Bằng chờ tới khi Tào Cấp ngủ say liền đắp chăn cho lão. Ra khỏi phòng, hắn vẫy thầy thuốc lại rồi dò hỏi:
- Thân thể của gia phụ bây giờ thế nào?
- Thân thể của Tào Lương Châu cũng không đáng ngại chủ yếu là do quá lo lắng, đêm không ngủ được khiến cho thân thể càng lúc càng yếu. Có điều, thể trạng của Tào Lương Châu rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.
Tới lúc này, Tào Bằng mới coi như trút được gánh nặng mà thở phào.
- Nếu vậy thì ta yên tâm...
Hắn trầm ngâm một lúc rồi thấp giọng nói:
- Vậy phiền tiên sinh để ý, giúp gia phụ điều dưỡng. Ta sẽ nói những người khác không được tới quấy rầy. Tất cả phải điều trị cho tốt, ta sẽ đưa gia phụ về lại Trung Nguyên. Ta không cần biết ngài làm cách nào nhưng tóm lại phải giúp cho phụ than của ta trở lại.
Lúc này, đưa Tào Cấp về không phải là một cách tốt nhất. Chưa nói tới đường xa núi cao... Chỉ với tình hình của Tào Cấp như thế này mà đưa về Hứa Đô chắc chắn mẹ hắn sẽ không thể chịu nổi. Cho nên Tào Bằng quyết định để cho Tào Cấp nghỉ ngơi một thời gian.
Viên thầy thuốc do dự một chút:
- Tướng quân! Cũng không phải là tiểu nhân từ chối. Chuyện nghỉ ngơi cũng không có gì khó. Nhưng hoàn cảnh của Lâm Thao hiện nay thật sự không phù hợp để cho Tào Lương Châu nghỉ ngơi. Theo tiểu nhân thì tốt nhất là để cho Tào Lương Châu rời khỏi Lâm Thao tới một nơi yên tĩnh để có thể nhanh chóng hồi phục.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng. Lâm Thao rất gần với tiền tuyến nên ngày nào cũng liên tục nhận được chiến báo. Trong hoàn cảnh như vậy, Tào Cấp muốn tĩnh dưỡng cho tốt đúng là chuyện không dễ dàng.
Tào Bằng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy hãy thông báo cho thái thú Lũng Tây bảo y chuẩn bị một chút để gia phụ tới tĩnh dưỡng. Việc này phải nhanh lên, ta sẽ thu xếp nhanh chóng. Ngươi cũng chuẩn bị một chút rồi đi cùng với gia phụ.
- Vâng.
Thấy thuốc cũng không dị nghị mà nhanh chóng lui xuống.
Khi Tào Bằng trở lại đại sảnh, còn chưa kịp thở một hơi thì đã nghe Vương Song truyền báo:
- Tần Đình hiệu úy Hác Chiêu, Lương Châu biệt giá Từ Thứ, Lương Châu Tùng sự Hám Trạch đang chờ cầu kiến.
Trong nha huyện huyện Lũng, nét mặt của Mã Siêu hết sức trầm tư. Dưới tay hắn có một thanh niên đang ngồi ngay ngắn, người đó chính là Hồ Tuần lúc trước đã cứu Mã Siêu thoát hiểm. Còn Mã Đại thì ngồi phía trên, nét mặt không giấu được sự lo lắng.
- Chỉ sợ chủ tướng của Lương Châu đã thay đổi.
Hồ Tuân mở miệng nói:
- Hơn nữa nhìn cái tác phong hành sự kia, ta nghi ngờ rất có thể Tào Diêm Vương đã tới đây.
- Tào Bằng?
Mã Siêu ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Hồ Tuân. Đứng có thấy Hồ Tuân còn trẻ mà coi thường. Gã hết sức cẩn thận và thông minh. Quan trọng nhất là gã đã đọc qua binh thư nên mưu lược không hề yếu, phân tích tình hình cũng rõ ràng, biểu hiện năng lực xuất chúng. Mã Siêu tin rằng một thời gian nữa, Hồ Tuân sẽ trở thành quân sư cho mình. Cho nên ngày thường, Mã Siêu đều cố ý bồi dưỡng cho Hồ Tuân.
Hồ Tuân gật đầu rồi nói nhỏ:
- Trước kia Tào Bằng đầu hàng và chịu sự giáo hóa của quân Khương, tất cả mọi người để ý thấy hắn làm việc gì cũng giữ lại một con đường sống. Cũng không một ai phát hiện trong trận chiến với Tây Khương, hắn xử lý tù binh quân Khương như thế nào. Tất cả đều bị giết hết, không để lại một ai. Có điều do hắn xử sự công bằng cho nên mọi người mới không để ý tới sự cứng rắn của hắn. Trong loạn Mậu Tử, người này ra tay, tự mình chặt đầu hai ngàn người cho thấy tâm địa vô cùng ác độc. Hơn nữa ta thấy, trong tình hình này, Tào Tháo không thèm để ý đối với loạn Tây Bắc mà lại gây chiến ở Tịnh Châu. Đó là vì sao? Ta nghĩ không phải y cho loạn Tây Bắc không đáng lo. Mà Tào Tháo tin tưởng vào cái gì? Chỉ có hai nguyên nhân hết sức đơn giản. Một là y kiêu căng, hai là y đã phái người thích hợp tới Lương Châu. Mà vào lúc này, người thích hợp để tiếp nhận Lương Châu nhất chỉ có Tào Bằng.
- Tào Hữu Học.
Mã Siêu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đấm bàn một cái. Cái bàn bằng gỗ lim bị hắn đấm nát, mảnh vụn văng đầy đất.
Mã Siêu hận nhất là người nào? Có lẽ ngoại trừ Tào Bằng ra không còn có người thứ hai nữa.
Mã Đại chần chừ một chút rồi nói nhỏ:
- Đại ca! Đậu Mậu phái người tới.
- Hắn tới đây có chuyện gì?
- Chắc chắn là đòi lương thảo và quân nhu. Có điều lần này hắn tới đây còn có một yêu cầu. Đệ...
Câu nói của Mã Đại hơi có chút ấp úng. Mã Siêu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Hắn có yêu cầu gì?
- Hắn...muốn cưới tiểu muội làm thiếp.
-Cái gì?
Mã Siêu đột nhiên nổi giận:
- Đậu Mậu muốn chết?
Mã Siêu hết sức yêu thương Mã Vân Lộc. Lúc trước khi Tào Bằng chém giết người họ Mã chỉ duy nhất có một mình Mã Vân Lộc chạy trốn. Mã Vân Lộc vất vả lắm mới có thể tìm tới được với Mã Siêu.
Lúc đó, nhìn tiểu muội tiều tụy, cũng khiến cho Mã Siêu có ý chí sắt đá phải bật khóc. Vậy mà hiện nay không ngờ Đậu Mậu lại muốn kết hôn với Mã Vân Lộc, hơn nữa chỉ là làm tiểu thiếp thì làm sao mà Mã Siêu có thể chịu được?
Trong lòng Mã Siêu sẽ gả Mã Vân Lộc cho một người đàn ông yêu thương nàng nhất. Nhưng Đậu Mậu lại là một người háo sắc. Lúc trức vì mẹ kế, y sẵn sàng giết chết lão Đế vương để kế vị sau đó bắt mẹ kế vào trướng. Mặc dù chuyện này đối với Khương đế mà nói cũng hết sức bình thường nhưng Mã Siêu lại không thể nào chấp nhận.
Cái tên đó là một tên khốn.