Tào Tặc

Chương 700 :

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Trong lòng Mã Tắc thấp thỏm không yên, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ bình tĩnh.



- Đây là một cơ hội, nếu Ấu Thường làm những việc xuất chúng thì sau này sẽ địa vị sẽ được đề cao trong phủ tướng quân.



Nhớ kỹ, ngươi thay mặt cho Võ Hương hầu, sau lưng Võ Hương là Ngụy Vương, mà sau Ngụy Vương là toàn bộ Trung Nguyên…cho nên không thể để mất mặt của Võ Hương hầu, đồng thời còn phải đạt được mục đích này, trách nhiệm rất lớn.



Trước lúc xuất phát, Bàng Thống nhiều lần căn dặn hắn.



Mã Tắc thông minh từ nhỏ, có bản lĩnh đã xem qua là không quên được, suy một ra ba. Nhưng nói cho cùng, trước sau gì chưa trải qua tình cảnh lớn gì. Bao gồm khi ở Hạ Tuyển, biểu hiện của Mã Tắc cũng được coi là tài cán, dùng từ “khôn vặt” để mà nói thì cũng không được xem là quá đáng. Nhưng tình cảnh thật sự lớn này, hắn lại chưa bao giờ trải qua.



Trên thực tế, tài năng của Mã Tắc trong lịch sử cũng không kém.



Bằng không Gia Cát Lượng cũng không xem trọng Mã Tắc như thế, để hắn một mình độc lĩnh một quân.



Vậy thì trường hợp trước đây ở Nhai Đình, Mã Tắc hình như chưa có cơ hội nào để thể hiện. Cái gọi là Mã Thị Ngũ Thường quy thuận Lưu Bị, nhưng trên thực tế e rằng cũng chỉ có một Mã Lương. Mã Tắc có thể nói trưởng thành dưới sự che chở của Mã Lương, Gia Cát Lượng, đừng nói một mình làm một chuyện, ngay cả chiến sự cũng chưa từng trải qua.



Hắn thuộc binh pháp, tinh thông sách lược.



Nhưng bên cạnh Gia Cát Lượng luôn đầy những mưu sĩ tài giỏi.



Có thể Mã Tắc có tầm mắt nhưng chưa trải qua thử thách thật sự, sự trí dũng vẫn không được xem là thành thục. Nói trắng ra, bản chất của Mã Tắc và Triệu Quát rất giống nhau, nói bọn họ không có tài thì đó là lời nói không thật.



Cho dù là nhờ Gia Cát Lượng đi nữa thì Mã Tắc không thể được Lưu Bị trọng dụng, chỉ đôi lúc lắng nghe lời kiến nghị của hắn.



Nhưng vấn đề là Mã Tắc chưa bao giờ có được một quyết định đúng đắn.



Chỉ có duy nhất một lần có quyết định đúng, nhưng lại là thất bại Nhai Đình. Điều đó vốn có thể là dấu hiệu trưởng thành của Mã Tắc, nhưng thật đáng tiếc, Gia Cát Lượng vì để giữ gìn quân kỷ, rơi nước mắt đem hắn đi chém đầu để làm bình ổn oán hận trong quân. Vậy là trận chiến Nhai Đình cũng chính là trận có một không hai của Mã Tắc. Một người vốn dĩ rất có thể trở thành hạt giống của danh tướng Thục Hán, chính như vậy mà vùi lấp trong dòng chảy của lịch sự, cũng trở thành tài liệu dạy dỗ mặt trái của đời sau.



Nếu nói sau khi trận chiến Nhai Đình, thu hoạch lớn Thục Hán chỉ sợ cũng chính là Vương Bình trổ hết tài năng.



Nhưng trong lòng Tào Bằng, Vương Bình có lẽ là một viên tướng, nhưng không phải là tướng tài.



Là một đại tướng, đau đớn khi mất một tướng tài, không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Thiếu sót của Gia Cát Lượng là chuyện rơi nước mắt khi chém Mã Tắc cũng tỏ vẻ không nghi ngờ. Điều mà ông ta cần là con rối nghe lời, mà không phải là người tài thật sự.



Sau thời Thục Hán, nhân tài không đủ.



Gia Cát Lượng là một người có phẩm chất ưu tú, cũng là một người cực kỳ tự tin nhưng cũng là người không tín nhiệm người khác. Ngũ Trượng Nguyên, một ngôi sao rơi! (ý nói Gia Cát Lượng mất ở Ngũ Trượng Nguyên).Từ đó về sau Thục Hán không còn ai có thể chống đỡ đại cục. Mặc dù có Khương Duy cũng cực kỳ nổi danh nhưng cũng khó có thể chèo chống.



Tào Bằng mỗi khi đọc đến đây thì luôn cảm thấy đáng tiếc cho Thục Hán.



Cho nên, hắn quyết sẽ không phạm sai lầm của Gia Cát Lượng nữa. Hắn muốn cho Mã Tắc có đủ không gian để trưởng thành, và trận chiến Hà Hoàng cũng là cơ hội tốt nhất. Sự xem trọng của Tào Bằng, những lời căn dặn của Bàng Thống đều để Mã Tắc cảm thấy không bị áp lực. Thế nhưng khi mà Mã Tắc bước tới Vương trướng thì tất cả lo lắng đã tự nhiên biết mất.



- Phía dưới kia là ai?



Khuôn mặt Đậu Mậu dữ tợn.



- Dưới trướng Võ Hương Hầu chỉ là những tên tiểu tốt, không đáng nhắc tới.



Mã Tắc không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối diện trong lều lớn, thanh kiếm cầm trong tay giương nanh múa vuốt như ở chỗ không người.



Càng như thế thì càng nói rõ sự hoang mang trong lòng những người này.



Cuộc huyết chiến của các quân hầu ở Hà Hoàng đã khiến cho tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi. Hiện tại đã thể hiện cứng rắn và mạnh mẽ ra, nói trắng ra chính là để phô trương thanh thế. Quân hầu nói đúng, một đàn hổ giấy mà thôi.



Đậu Mậu cười nhạt và nói:



- Hay là Trung Nguyên không có ai sao lại để hai tên nhóc con đến?



Hai tên nhóc con, một là Mã Tắc, còn người kia là để chỉ Tào Bằng.



Bây giờ Tào Bằng chưa tới hai mươi bảy tuổi, trong mắt Đậu Mậu đã gần năm mươi tuổi thì đúng quá vẫn còn quá trẻ.



Trong lòng Mã Tắc tức giận nhưng không lộ ra bên ngoài, hơi hơi cười.



- Mặc dù Quân hầu không bằng tuổi của Đê Vương nhưng đã danh chấn thiên hạ.



Nơi Tây Bắc nói tới Quân hầu, nào có người nào dám khinh thường? Còn tại hạ dĩ nhiên không thể so sánh với Quân hầu. Quân hầu ở tuổi của ta đã chém tướng giết địch, chạm trán với trăm vạn đại quân cũng không hề sợ chút nào.



Mỗi khi nghĩ tới tại hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ.



Cho nên lần này Quân hầu phái đi, tại hạ xung phong nhận việc đi đầu, cũng rất hợp với thân phận này.



Tuổi của Quân hầu ta nhỏ hơn ngươi nhưng lại uy chấn Tây Bắc.



Còn ngươi?



Tuổi tuy cao nhưng chỉ có thể rụt cổ ở Hà Hoàng nhỏ này, thì được xem là gì? Ngay cả ta dưới trướng của quân hầu cũng không phải là nhân vật lớn gì Nhưng lại được phái đến nói với ngươi, cũng là đã thỏa mãn rồi…



Ngụ ý, Đậu Mậu ngươi ngay cả tư cách gặp Quân hầu nhà ta cũng không có.



Một câu nói khiến mặt Đậu Mậu đỏ rực tới tận mang tai, cả người dựng thẳng lên.



- Hán man chỉ biết nói xạo, ai dám vô lễ như thế?



- Đúng không?



Mặt Mã Tắc lạnh lùng,



- Nếu đã như vậy, Hà Hoàng máu chảy ngàn dặm, là vì sao?



Ngươi nói chúng ta chỉ biết khua môi múa mép hả?



Vậy mấy vạn người Đê chết ở Hà Hoàng thì được xem là gì!



- To gan!



Đậu Mậu rút dao từ thắt lưng ra xông tới, lấy dao chỉ vào mặt Mã Tắc.



- Thằng oắt người Hán, không sợ chết ư?



Nếu có mười ngàn Đê Man cùng nhau thì mỗ tiếc rẻ thân này làm gì?



- Cho dù ta có chết, có hai trăm ngàn Đê Man nhà ngươi làm bạn cũng là một chuyện vui.



Đậu Mậu tức giận đến nỗi vừa vung dao muốn chém chết Mã Tắc nhưng bị mấy vị bộ lạc đại nhân ôm lại.



- Đại vương bớt giận, có câu là hai nước giao chiến không giết sứ giả, sao phải so đo với trẻ con?



Ngoài miệng khuyên bảo như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.




- Xem Đậu Mậu kia hò hét ngạo mạn muốn chết, nhưng lại là hạng người không có tài cán gì.



- Hắn không có sự lựa chọn.



Bàng Thống vừa nghe được bỗng hạ giọng nói:



- Âu Thường, từ lúc bắt đầu hắn đã bước vào cái bẫy của Công tử rồi.



- Ừ?



- Ngươi thật sự cho rằng Công tử là người thích giết người sao?



- Điều này….



Mã Tắc không biết nên trả lời thế nào.



Nhận thức của gã đối với Tào Bằng không được xem là quá sâu, hiểu biết cũng không nhiều.



Chẳng qua từ lúc gã quy thuận tới nay, tất cả những điều gã nghe được, xem được đều là sự giết hại máu chảy đầm đìa của Tào Bằng.



Đặc biệt là sự bạo động Mậu tử Hứa Đô, Tào Bằng tắm máu tại Bạch Bộ Loan.



Mà ngoài thành Long Kỳ, hàng nghìn tù binh Phá Khương bị Tào Bằng giết không còn một mảnh...



Từ khi vào Hà Hoàng, mệnh lệnh nghe được không có chỗ nào mà không phải là cách nói ‘chó gà không tha’, ‘không thu tù binh’...v..v...



Nếu nói Tào Bằng không phải là người khát máu?



Mã Tắc thật đúng là không tin tưởng lắm!



Bàng Thống hạ giọng nói:



- Không nên bị vẻ bề ngoài lừa gạt, nếu Công tử không ra chỉ thị đó thì e rằng Hà Hoàng cũng không thể tốc chiến tốc thắng. Hai trăm nghìn người Đê, nếu để bọn chúng cùng nhau tụ lại, ắt sẽ gây nên sự thiệt hại rất lớn. Cho nên công tử chỉ có hạ lệnh tàn sátmới làm cho người Đê khiếp sợ.



Trận chiến hôm nay, trước khi công tử xuất chính thì đã được xác định.



Chỉ có giết hại thê thảm mới có thể khiến cho người Đê sợ hãi, làm cho Đậu Mậu không thể không chiến đấu…



Lựa chọn hồ Trát Lăng là vì địa hình của nơi này. Ngươi có phát hiện ra vị trí chúng ta đang đứng cực kỳ thuận lợi không? Binh mã Đậu Mậu tuy nhiều nhưng chỉ có thể tấn công chính diện. Bên hông chúng ta là hồ Trát Lăng, một bên khác là vùng đồi cao. Từ đó, bức bách Đậu Mậu liều chết chiến đầu, và chúng ta có thể ngồi yên đợi thời cơ.



Trong tay Bàng Thống cầm quạt giấy chỉ vẽ địa hình.



Không chỉ có Mã Tắc nghe đến say mê, mà đám người Đặng Ngải cũng không khỏi gật đầu lia lịa.



Cùng lúc đó, cùng với việc xoay chuyển chiến sự, đợt tấn công của quân Đê tuy mãnh liệt nhưng cuối cùng trong phạm vi tám mươi bước vẫn không thể đến gần.



Mũi tên bay lác đác trên bầu trời lại bị trọng giáp ngăn trở.



Quân Tào lấy tiễn trận hung ác, áp chế được đợt tấn công của người Đê, càng gây ra thiệt hại đáng sợ cho người Đê.



Lượt tấn công thứ nhất thất bại, gần nghìn người ngựa nằm trong vũng máu.



Hai lượt tấn công không thành, hơn nghìn người chết trận.



Hạ Hầu Lan vừa chỉ huy vừa yên lặng quan sát trận tuyến của quân Đê.



Dần dần, y lộ ra cái cười quái đản, nói lẩm bẩm:



- Gần như có thể tấn công được rồi!



Nói xong, y giơ cao đại thương lên.



Phía sau tiếng trống trận đột nhiên biến đổi tiết tấu.



Một loạt mũi tên phát ra xông thẳng lên bầu trời, tiếng vèo vèo bén nhọn đó vang dội trên không trên không hồ Trát Lăng.



- Tử U sắp tấn công lại rồi!



Tào Bằng nhếch miệng làm lộ ra hàm răng trắng như tuyết.



Hắn quay đầu lại, nhìn hai người Tôn Thiệu, Đặng Ngải đã tỏ ra vô cùng sốt ruột, nóng lòng.



- Tiểu Ngải, Tiểu Thiệu chuẩn bị theo ta tấn công!



- Công tử cũng muốn tấn công sao?



Tào Bằng cười ha ha, nói:



- Lúc này không ra tay thì đợi khi nào ra tay?



Còn chưa dứt lời đã nghe ngựa chiến hí từ đằng xa. Hai đội binh mã từ hai bên trái và phải người Đê bỗng nhiên đánh ra.



Một đội lạc đà trắng trên người khoác trọng giáp chạy nhanh như bay.



Tướng quân cầm đầu chính là Sa Ma Kha, múa chông sắt cái vồ trong tay, một con lạc đà đi trước, trong chớp mắt đã tấn công vào quân địch.



Cùng lúc đó, vợ chồng Triệu Vân Mã Triệu Lộc suất lĩnh Phi Đà binh từ một bên sườn khác của quân Đê đánh ra.



Triệu Vân trên đầu đội mũ bạc, người khoác áo giáp bạc, dưới hông là Bạch Long mã, tay cầm Long Đảm thương. Cây thương lớn nằm trong tay hắn, giống như có một sinh mạng, dắt theo từng mảnh, từng đường ánh bạc của cây thương vút vào khoảng không giết ra quân Đê liên tục tháo chạy. Hắn hoàn toàn không quan tâm phía sau, cây thương bay ra, đến chỗ nào, chỗ đó người ngựa ngã nhào.



Có tướng quân Đê tiến lên ngăn cản nhưng lại bị hắn dễ dàng chém chết trong trận chiến.



Mã Vân Lộc theo sát họ, hai người đó như mũi tên rời dây cung, đánh thẳng tới trong quân Đê.



Tào Bằng không kìm được, ngựa mặt lên trời cười to,



- Các con, kiến công lập nghiệp, chính vào lúc này, cùng ta giết người đi!



Sư hổ thú ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, nhảy lên không.



Tào Bằng khua vẽ Họa Can Kích, cưỡi ngựa đi trước.



Ở phía sau hắn, Văn Võ, Tôn Thiệu, Thái Địch, Đặng Ngải theo sát.



Cũng vào lúc này Hạ Hầu Lan giơ cao đại thương rồi sau đó chỉ ra xa hướng về quân Đê:



- Các huynh đệ, lên ngựa! tấn công!