Tào Tặc

Chương 701 : Nguy cấp

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Không thể không nói, Hạ Hầu Lan lựa chọn thời cơ xuất kích vừa kịp lúc.



Vừa vào thời điểm mấu chốt binh Đê thương vong thê thảm và nghiêm trọng, sĩ khí giảm sút, đã mất hăng hái xung phong, chuẩn bị thu binh. Phủ binh quận Hà Tây hàng năm chiến đấu ở đại mạc, cưỡi ngựa không hề kém người Hà Hoàng.



Vũ khí trang bị ngày thường cũng là cung tiễn và đại hoành đai đặc chế là chính.



Từ lúc Tào Bằng phát minh ra phương pháp phúc thổ đốt lưỡi, hiệu suất làm việc của Hà Nhất xưởng được nâng cao. Còn Tào Bằng mặc dù không ở quận Hà Tây nhưng lại rất quan tâm việc thi hành chế độ phủ binh tại quận Hà Tây. Cho nên cung tiễn, đại đao đã trở thành vũ khí chế thức của phủ binh Hà Tây. Hạ Hầu Lan ra lệnh một tiếng, ba nghìn phủ binh lập tức lên ngựa, vứt bỏ cung chấp đao,cùng hò hét xông tới quân trận, quyết tử xung phong.



Ba nghìn thiết kỵ gào thét lao nhanh.



Mặt đất chấn động càng khiến lòng người kinh sợ.



- Ngăn hắn lại!



Đậu Mậu tái mét mặt, gầm to.



Tuy nhiên y cũng không nhằm vào phủ binh xông đến mà là nhằm vào tướng quân Bạch Mã đang ở trong loạn quân bổ sóng chém sông. Người này rất mạnh, ở bên trong thiên quân vạn mã mà như ở chỗ không người. Một cây ngân thương sáng sắc bén, một thanh Kinh Hồng Kiếm giết binh Đê máu chảy thành sông, không ai có thể ngăn được.



- Ngặ tên Hán man kia lại cho ta!



Theo tiếng gầm rú của Đậu Mậu, một người từ phía sau y phóng ngựa lao ra.



Người này gọi là Dương Thiên Vạn, vốn là Bách Khoảnh Đê Vương, đời này qua đời khác sống tại Cừu Trì. Dương Thiên Vạn sống tại Cừu Trì ba đời, căn cơ vững chắc. Cũng không muốn Tào Bằng mở thương lộ Tây Vực, liên hợp với Thái Thú Tửu Tuyền Tô Tắc tiến hành đả kích Khương Đê không chịu quy phục và chịu giáo hoá, để đảm bảo thương lộ Tây Vực được thông suốt.



Thiên Vạn xưa nay không phục quy phục và chịu giáo hoá, không chịu nghe theo mệnh lệnh.



Bách Khoảnh Đê Cừu Trì là lực lượng rất có thực lực tại địa khu Tửu Tuyền, sau đó Việt Cát thoát ly khỏi Hưu Chư Trạch, tìm nương tựa Thiên Vạn, càng khiến cho lực lượng của Thiên Vạn tăng mạnh. Nay dưới tình huống này, Thiên Vạn sao có thể cúi đầu dưới Hán thất.



Vốn tưởng rằng đám người Tô Tắc cũng giống như các quan viên khác sẽ đích thân tiến hành thảo luận.



Thiên Vạn đã chuẩn bị rất tốt muốn hung hãn mò được lợi ích, nào ngờ Tô Tắc lại có Tào Cấp âm thầm ủng hộ phía sau, liên kết cùng với ba quận Trương Dịch, Võ Uy, chiêu mộ năm vạn đại quân quét ngang Cừu Trì, Càng Việt bị Chinh Khương Giáo úy Phan Chương chém giết, Thiên Vạn mang theo tàn quân trốn vào Hà Hoàng.



Đối với Tào thị, Thiên Vạn vô cùng căm hận.



Thấy Bạch Mã tướng quân kia đánh tới, gã thét lớn một tiếng, phóng ngựa lao ra như bay.



Thiên Vạn cũng rất có vũ lực, thậm chí năm xưa còn thắng Tây Khương Việt Cát. Đáng tiếc từ lúc tìm nương tựa Đậu Mậu tới nay trước sau lại không có cơ hội thi triển. Hiện tại đúng là một cơ hội tốt, nếu như giết được Bạch Mã tướng quân kia, ngày sau địa vị của mình chắc chắn sẽ được nâng cao. Bởi vậy trong ngực đầy phẫn nộ, bụng đầy dã tâm phóng tới Triệu Vân.



Triệu Vân đang giết rất hứng khởi, Kinh Hồng Kiếm liếm quang loang loáng chém một tướng Đê ngã xuống ngựa.



Vừa mới thu bảo kiếm lại, đã thấy Thiên Vạn đánh tới.



Đối với người Đê, Triệu Vân cũng không có gì đểnói, phóng ngựa xông đến, Long Đảm Thương vung lên biến hóa ra hơn mười thương ảnh, Thiên Vạn cầm đại đao trong tay cũng hoảng sợ, vừa né tránh, mũi thương của Triệu Vân đã tới trước mặt.



- Bàn xà nhất tham!



Đại thương rung lên mãnh liệt, hơn mười thương ảnh lập tức không nhìn thấy hình bóng. Long Đảm Thương kia ở trong tay Triệu Vân như biến thành con trăn lớn đánh về phía Thiên Vạn.



Không đợi Thiên Vạn kịp phản ứng, Long Đảm Thương đã xuyên qua ngực y.



- Ngươi...



Thiên Vạn hét to một tiếng, ngã xuống ngựa.



Từ đầu tới cuối thậm chí y không nhìn rõ Triệu Vân đã ra chiêu như nào.



- Phụ thân!



Hai con trai của Thiên Vạn là Phi Long, Phi Hổ đang độ tuổi hai mươi, khôi ngô cường tráng.Thấy Thiên Vạn bị Triệu Vân giết chết, Phi Long Phi Hổ cùng kêu lên bi thiết, không nói hai lời phóng ngựa lao ra, một trái một phải đánh tới Triệu Vân,hai người này người cao ngựa lớn, hung hãn...



Tuy nhiên Triệu Vân lại không sợ chút nào, vặn thương liền đâm.



Cùng lúc đó, Mã Vân Lộc vừa chém chết một gã tướng Đê, thấy Phi Long Phi Hổ chiến đấu với Triệu Vân, lập tức đặt đại thương ngang người, tay lấy cung tiễn gương cung cài tên nhắm thẳng Phi Hổ bắn.



Trong mắt Phi Hổ chỉ có Triệu Vân nào có để ý đến Mã Vân Lộc?



Đợi đến khi gã phát hiện bị đánh lén thì đã không thể né tránh, chỉ nghe phập một tiếng, mũi tên Tào Công đã ở giữa mặt Phi Hổ.



- Tiểu đệ...



Phi Long kêu to.



Nhưng lúc này Triệu Vân đã tới trước mặt.



Long Đảm Thương phun ra nuốt vào, hàn quang xẹt qua, Phi Long không dám phân tâm nâng đao đón đỡ. Chỉ nghe một âm thanh vang lên, đại đao đỡ bay Long Đảm Thương nhưng cũng khiến Phi Long choáng váng, hai ngựa giao qua, Triệu Vân lật tay lấy ra Kinh Hồng Kiếm, hàn quang bay ra, chỉ nghe Phi Long kêu thảm một tiếng, đã bị Kinh Hồng Kiếm chém thành hai đoạn.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!



Đậu Mậu không thể ngờ Triệu Vân lại hung mãnh như thế. Ba cha con Thiên Vạn ra ngăn cản đều không thể ngăn được bước tiến của hắn.



Đợi khi Đậu Mậu bừng tỉnh thì Triệu Vân đã tới trước trận trung quân.



Chỉ thấy hắn thương đâm kiếm chém, liên tiếp chém mười hai tên tướng Đê, một kiếm chặt đứt đại kỳ to cỡ miệng bát lớn.



Cùng với tiếng đổ sập của đại kỳ là tiếng Triệu Vân hét to:



- Đậu Mậu, còn chưa chịu chết!



Chiến bào trắng lụa thêu hoa giờ đã biến thành màu đỏ như máu, Long Đảm Thương kia càng nhuốm máu tươi nồng đậm.



Triệu Vân uy phong lẫm lẫm giống như thần binh.




Mưa phùn lả lướt càng khiến Nam Trinh thêm u ám.



Binh mã Tây Xuyên luôn được điều động nhưng trước sau vẫn chưa phát động công kích với Hán Trung.



Chỉ thấy quân Tây Xuyên ra ra vào vào ở Bạch Thủy Quan, dần dần cũng khiến Trương Lỗ lơ là sự cảnh giác, tuy nhiên hắn cũng không rút lui binh triệt để về Diêm Phố mà vẫn đóng ở Miện Dương. Đồng thời, hắn lại lệnh Trương Vệ tăng mạnh giám thị đối với Võ Đô, lưu ý hướng đi của quân Tào.



Từ sau khi quân Tào chiếm lĩnh Võ Đô, đã không ngừng điều khiển binh mã cuồn cuộn từ Quan Trung tiến vào chiếm giữ Võ Đô.



Đầu tiên là sở bộ của Trương Cáp tiến vào chiếm giữ Hà Trì, theo sau đó là sở bộ của Hứa Nghi xuất ra Tán Quan đánh chiếm Cố Đạo.Theo sát sau là Đô Úy Nam bộ Hách Chiêu lệnh cho Đô úy Nhung Khâu Đậu Hổ vừa mới nhậm chức, cũng chính là con trai của Quận Thừa quận Kinh Triệu Đậu Lan đánh lén vào huyện Tự, hoàn toàn khống chế Võ Đô trong tay. Trương Vệ dựa vào vị trí địa lý của Dương Bình Quan mà thủ vững không ra. Nhưng đối mặt với việc quân Tào thường xuyên điều động, Trương Vệ cũng có chút khẩn trương, không ngừng cầu viện Trương Lỗ.



Vấn đề ở chỗ, Hán Trung có thể điều động binh mã nhiều đến như vậy.



Diêm Phố mang đi hai vạn đóng quân ở Miện Dương, mà Trương Vệ cũng mang đi ba vạn binh mã.



Mà nay Nam Trịnh đã hư không binh lực, thậm chí còn không đủ tám ngàn quân coi giữ. Mặc dù Trương Lỗ có lòng tiếp viện nhưng lại không có binh để điều động.



Nên đành phải không ngừng khuyên giải an ủi Trương Vệ là địa thế Dương Bình Quan hiểm yếu, dễ thủ khó công.



“Ngươi không cần nóng lòng thu phục Võ Đô, chỉ cần tử thủ tại Dương Bình Quan là được.”



Đồng thời, Trương Lỗ phái người đi cầu viện Hoàng Trung, đáng tiếc, từ lúc chiến sự tại Hà Hoàng mở màn, Hoàng Trung người Khương lại câm như hến.



Bạch Mã Khương Đằng Tử Kinh ở Chu Ngữ Sơn bị Hách Chiêu đánh cho quăng mũ cởi giáp, không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Mà Sâm Lang Khương thì phái binh đi Tây Khuynh Sơn trợ giúp Quách Tựu, binh mã trong tay cũng không nhiều lắm.



Quách Tựu lại bị Tô Tắc liên kết với Thiêu Đương Lão Khương công kích, tuy có Sâm Lang Khương trợ giúp nhưng cũng nguy cơ trùng trùng.



Bộ lạc Sâm Lang Khương Hào Soái nay cũng vô cùng hối hận!



Thất bại tại Chu Ngữ Sơn đã biết sự lợi hại của quân Tào, hiện tại Mã Siêu bị nhốt tại Dương thành, thấy sớm muộn gì cũng chết, Đằng Tử Kinh rất thông minh, quyết bảo vệ địa bàn của mình, sống chết cũng không chịu thò đầu ra. Hắn cố tình không chịu giáo huấn, ngược lại phải trợ giúp Quách Tựu. Con gái của Quách Tựu kia lại là vợ của Đằng Tử Kinh. Đằng Tử Kinh ngay cả cha vợ mình cũng không quan tâm đến, hắn lại còn muốn xuất đầu ra, kết quả cũng là...



Một khi Quách Tựu chiến bại, thì Sâm Lang Khương chắc chắn nhận sự trả thù khốc liệt của quân Tào.



Mà những việc Tào Bằng làm ở Hà Hoàng đã sớm lan truyền ở Hoàng Trung.



Đã không còn hy vọng viện binh Hoàng Trung, chỉ có thể dựa vào chính mình để thủ vững. Lúc này Trương Lỗ có chút do dự, không biết nên làm thế nào cho tốt.



Tiếp tục thủ vững Hán Trung?



Hay là...



Ý niệm trong đầu này vừa xuất hiện đã lập tức chấm dứt.



Đã nhiều ngày qua Trương Lỗ luôn suy xét một việc như vậy.



Tâm trạng bực bội, Trương Lỗ đã không còn lòng để tiếp tục đọc Hoàng Đình, liền ra khỏi tĩnh phòng, định quay lại phòng nghỉ tạm.



Đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.



Là tiếng ồn từ ngoài phủ vọng đến, Trương Lỗ nhíu mày, vội đi về hướng ngoài viện.



- Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trong thành lại loạn?



- Chủ công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt...



- Làm sao vậy?



- Dương chủ bộ, Dương chủ bộ phản rồi...Hắn đã mở cửa thành cho quân Tào vào thành, đang đi đến phủ nha.



- Nói láo!



Trương Lỗ nghe vậy giận tím mặt.



Dương chủ bộ tên là Dương Tùng, là mưu sĩ mà y cực kỳ tin cậy.



- Sao quân Tào xuất hiện trong này được? Nhất định là ngươi nhìn lầm rồi.



- Không đâu, Chủ công, ta không nhìn lầm, đúng là Dương chủ bộ làm phản. Vừa rồi hắn còn cho người mở cửa thành, quân Tào đã cuồn cuộn vào thành, cũng không biết có bao nhiêu quân Tào vào thành, nhưng dù sao cửa thành đã bị khống chế rồi.



- Không thể nào!



Trương Lỗ giận dữ:



- Sao quân Tào có thể lặng lẽ vào Hán Trung được? Hay là bọn chúng có thần tiên trợ giúp?



Đúng vậy, quân Tào sao có thể xuất hiện tại Nam Trịnh?



Đương nhiên Trương Lỗ không chịu tin liền rút bảo kiếm ra đâm ngươi kia một kiếm.



- Làm loạn quân tâm ta, dao động sĩ khí, giết không tha!



Đúng lúc này,lão quản gia Trương Tùng lảo đảo chạy tới trước mặt:



- Chủ công, việc lớn không hay rồi, Dương Tùng mang theo một đội quân Tào đã đến ngoài cửa chuẩn bị phát động công kích.



- Ta không tin, ta không tin!



Lúc này đầu óc Trương Lỗ đã rối loạn.