Tào Tặc

Chương 702 : Đều là người một nhà

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Trong thành Nam Trịnh rối loạn cũng không lâu, rất nhanh đã bình ổn.



Quân Tào cuồn cuộn tiến vào, hơn nữa vì có Dương Tùng làm nội ứng cho nên cũng không gặp khó khăn gì. Quân Hán Trung đóng tại cửa thành thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã biến thành tù binh. Điển Mãn cầm một bản danh sách do Dương Tùng cung cấp, tróc nã thân tín của Trương Lỗ cùng với một số nhân vật quyền quý.



Đương nhiên, trong bản danh sách này không thể tránh khỏi có một số ít kẻ thù của Dương Tùng.



Trong lòng Điển Mãn hiểu rõ nên tự có tính toán của y.



Sau khi quân Tào vây khốn phủ Thái Thú nhưng lại không phát động công kích.



Cùng với trạng thái bình ổn trong thành, Trương Lỗ nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ chua xót bất đắc dĩ.



- Mở cửa!



- Chủ công..



Trương Lỗ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước.



Y giơ tay vỗ vào thanh niên vẻ mặt cảnh giác đứng bên, bừng tỉnh lẩm bẩm:



- Nếu thiên mệnh đã định, ai cũng không thể ngăn trở. Quân Tào không công kích cũng không phải họ không thể công kích, mà là để chút mặt mũi cho ta. Đừng lo, không có chuyện gì đâu! Cùng lắm thì dâng Hán Trung cho bọn họ.



Quay về chăm sóc tốt cho mẹ và em con,đừng để họ lo lắng.



- Phụ thân...



- Đi đi..



Trương Lỗ nói xong sửa sang lại y quan.



Thanh niên này là con trai y, tên là Trương Phú.



Trương Lỗ có một con trai, một con gái, con gái cũng đã mười ba tuổi, tính tình đoan trang hiền lành, rất có phong cách quý phái.



Trương Phú gật đầu, mặc dù không muốn nhưng vẫn tuân lệnh đi.



Trương Lỗ hít sâu một hơi, cất bước đi ra phòng, trầm giọng quát:



- Tất cả buông binh khí xuống, mở ra phủ ra.



- Chủ công, chúng ta có thể đánh một trận.



Đột nhiên, một thiếu niên đứng ra, lớn tiếng nói:



- Mặc dù quân Tào đã vào thành nhưng trên thành vẫn còn hai vị tướng quân Thân Đam Thân Nghi, trong tay cũng có mấy ngàn binh mã, huống chi Miện Dương cách Nam Trịnh chỉ mất lộ trình một ngày đêm, Diêm Phố tướng quân biết được nhất định sẽ nhanh chóng quay về cứu viện, chúng ta sẽ có chút phần thắng.



Trương Lỗ nhíu mày nhìn thoáng qua thiếu niên kia.



- Ngươi tên là gì?



- Mạt tướng Vương Bình, người Ba Tây.



Ngoại tổ Phụ Hà Vĩnh, là Công Tào Nam Trinh. Từ nhỏ mạt tướng là lớn lên cùng ông nội tại Nam Trịnh, sau khi ông nội mất thì ở trong phủ nghe lệnh.



Đó là gia tướng nhà mình!



Trương Lỗ nhìn thoáng qua Vương Bình, bình tĩnh cười:



- Ngươi cho là Diêm Phố thật sự có thể dẫn binh đến Nam Trịnh sao? Quân Tào có bao nhiêu nhân mã? Người nào thống soái? Bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào Trịnh Nam,sao không có phòng bị chứ? Ta thì thật sự lại hy vọng Diêm Phố đừng đến, nếu không sẽ trúng mai phục của quân Tào.



Xu thế chung đã thế!



Tào Tháo phái tộc cháu Tào Bằng làm Đô đốc Tây Bắc mục đích không đơn giản là vì loạn Hà Hoàng và Mã nhi.



Thế cục Tây Bắc không đủ để ông ta thả ra con mãnh hổ Tào Bằng này. Tào Bằng xuất hiện tại Tây Bắc,mà nay nghĩ đến mục đích thật sự chỉ sợ chính là Hán Trung. Nếu không, chiến sự Tịnh Châu kịch liệt như thế, sao Tào Tháo không phái Tào Bằng đốc chiến biên giới phía Bắc? Người này nhanh nhẹn linh hoạt, mưu cơ...Cho dù là lần này đánh lui quân Tào, ngày khác Tào Bằng lại mai phục tiến vào Hán Trung, chắc chắn có sự trả thủ thảm liệt. Tào Diêm Vương kia không thể trở thành kẻ địch của Hán Trung.



Thôi được rồi, đừng rườm rà nữa, lui đi.



Trương Lỗ dứt lời,kéo gã cất bước xuống bậc thang.



Vương Bình vẫn không cam lòng, do dự một lát, cất bước theo sát Trương Lỗ.



Cửa phủ Thái Thú mở rộng ra, Trương Lỗ đi ra cửa phủ, y đứng ở trên bậc nhìn quân Tào nửa ngồi đang nghỉ ngơi ngoài cửa phủ nhưng vẫn duy trì sự cảnh giác, trong lòng chợt có cảm thụ vớ vẩn, là chưa bao giờ y sẽ nghĩ có ngày hôm nay? Hít một hơi thật sâu,cố gắng ổn định sự bực bội và bối rối trong lòng.



Trương Lỗ nói:



- Mỗ là Thái Thú Hán Trung Trương Lỗ, xin hỏi vị tướng quân nào chủ trì ở đây?



- Chủ công!



Còn chưa dứt lời, trong đám người chạy ra một người.



Trương Lỗ liếc một cái là nhận ra, người chạy ra là người mà y vẫn tín nhiệm,mưu sĩ tâm phúc Dương Tùng.



- Không phải ty chức muốn phản bội chủ công, mà là tìm kế cho chủ công.



Nay Ngụy vương nắm giữ triều đình, cực kỳ hưng thịnh. Chủ công sao phải an phận một góc chống cự lại đại quân của triều đình?



Trương Lỗ cười:



- Bá Niên, ta thật quá khinh thường ngươi.



- Hả?



- Ta không ngờ da mặt ngươi dày như vậy, tình hình như này còn dám tới gặp ta?



- Ty chức...



- Tiểu nhân phản bội chủ, còn dám ở trong này nói xằng bậy.



Vương Bình đứng phía sau Trương Lỗ thấy Dương Tùng, ánh mắt như phun hỏa. Trương Lỗ vừa dứt lời, gã liền xông ra rút kiếm đâm Dương Tùng. Dương Tùng hoảng sợ vội xoay người bỏ chạy.



- Hiếu Trực cứu ta!



Gã nghĩ chỉ cần mình hô một tiếng, quân Tào sẽ ùa lên cứu gã ra.



Nhưng không ngờ mặc gã kêu to thế nào, quân Tào này chẳng có động tĩnh gì mà chỉ lẳng lặng nhìn gã, giống như đang nhìn khúc gỗ có sinh mạng. Dương Tùng giật mình lạnh toát người, lập tức hiểu!



Đây chính là qua cầu rút ván!



- Pháp Hiếu Trực!



Gã hét to một tiếng, không ngờ Vương Bình đã tới phía sau nâng kiếm lên chém Dương Tùng ngã lăn ra đất.



Cùng lúc đó, Pháp Chính chậm rãi đi ra từ trong quân, vẻ mặt tươi cười ôn hòa.



Nếu Tào Bằng ở đây nhất định không nhận ra. Pháp Chính đã thay đổi rất nhiều, so với mấy tháng trước thì gầy hơn đen hơn rất nhiều. Cả người nhìn đen gầy nhưng tinh thần thì rất tốt. Hắn đi lên trước, căn bản không hề nhìn cỗ thi thể Dương Tùng kia, lấy một bản danh sách từ trong ngực ra, vẫy vẫy với Vương Bình.
Bổ nhiệm Tào Cấp làm Đạt Tư Nông, chức quan tới Cửu Khanh, đóng giữ ở Hứa Đô.



Vương Mãi làm Thành môn Giáo úy, bổng lộc hai ngàn thạch, phong làm Hà Đình Hầu. Hà Đình này gần Tây Hải Hà Hoàng, cũng chính là nơi dừng chân của Phá Khương năm đó. Sau khi Phá Khương bị Tào Bằng tiêu diệt, Tào Tháo đã hạ lệnh thiết lập Hà Đình. Kết quả là, Vương Mãi trước là Đô úy Tây Bộ nay đã giành được tước vị Hà Đình Hầu, có thể nói là nở mày nở mặt.



Thành môn Giáo úy cũng là một chức vụ cực kỳ quan trọng.



Vương Mãi đảm nhiệm chức quan này, ngoại trừ mấy năm qua được Tào Tháo khen ngợi, công lao trấn thủ Hà Hoàng cũng rất lớn, còn phải nhờ ông giám thị Hán Đế Hứa Đô. Dù sao, Tào Tháo biết Vương Đô thuộc Nghiệp Thành, đương nhiên phải tăng mạnh khống chế đối với Hứa Đô. Hơn nữa, Vương Mãi cũng là người của Tào Tháo, lại là có quan hệ thân thiết với Tào Bằng, nên cũng được coi là tâm phúc của Tào Tháo. Còn có ai có thể thích hợp và sánh bằng Vương Mãi?



Hai mươi chín tuổi đảm nhiệm Thành môn Giáo úy, không được coi là độc lĩnh một phương nhưng cũng là hiếm thấy.



Lực lượng một hệ này của Tào Bằng càng bởi vậy mà nâng cao. Tào Chân lên làm Thái Thú Chương Lăng; Đặng Phạm trở thành Thái Thú Võ Lăng; Điển Mãn, Hứa Nghi được phong làm Trung Lang Tướng; mà Tào Bằng lại là Tư Đãi giáo Úy.



Tiểu bát nghĩa năm xưa, ngoại trừ Chu Tán đã chết nhiều năm, trên cơ bản mọi người đều ở địa vị cao.



Tào Tuân chức quan nhỏ nhất, nhưng lại quản lý Đông Tào một trong mười ba phủ Thừa tướng.



Đông Tào này, ngoại trừ hưởng hơn hai ngàn thạch, còn bao gồm cả quân lại bên trong. Tính chất này gần giống như thư ký trưởng của Tào Tháo, tất cả mọi việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan lại trong triều đình đều phải qua nơi này, quyền lực thật lớn.



Tào Cấp và Vương Mãi nhận được bổ nhiệm đã có từ mấy ngày trước.



Tuy nhiên bởi vì Tào Bằng bảo hắn chưa về thì hai người chưa thể đi. Cho nên hai người vẫn đợi cho Tào Bằng trở về Lũng Tây, lúc này Tào Cấp Vương Mãi mới chuẩn bị khởi hành. Dọc theo đường đi, Tào Bằng cẩn thận chiếu cố Tào Cấp, cũng thường xuyên lôi kéo Vương Mãi nói chuyện. Kỳ thật ban đầu Vương Mãi vẫn hoài nghi Mã Vân Lộc, chỉ là có Triệu Vân, nên y không bộc lộ ra quá nhiều nghi vấn. Mà nay vợ chồng Triệu Vân Mã Vân Lộc đã quy thuận, Vương Mãi cũng tỏ ra thoải mái, tỏ vẻ không để trong lòng chuyện Mã Vân Lộc phục kích mình.



Đồng thời y còn tán thưởng kỹ thuật thương mã bắn cung của Mã Vân Lộc thật kinh người.



Vương Mãi cũng là một viên Đại tướng, tuy nói là trúng phục kích nhưng thật ra là thua trong tay Mã Vân Lộc.



Cho nên cực kỳ kính nể võ nghệ Mã Vân Lộc.



- Đúng rồi, ta biết nếu mượn vợ chồng Tử Long ở chỗ ngươi đi hỗ trợ ta, ngươi chắc chắn không đồng ý.



Vương Mãi lôi kéo Tào Bằng, cười ha hả nói:



- A Phúc, ta không tinh tường như ngươi, cho nên không mời chào được người nào. Nhưng ngươi cũng thấy đấy ta đơn độc đảm nhiệm Thành môn Giáo úy, nếu không có vài tri kỷ chỉ sợ cũng không làm tốt việc. Cho ta mấy người giúp đỡ ta đi, chắc ngươi sẽ không cho vợ chồng Tử Long, nếu không phái bọn họ theo đến Hứa Đô, thật là tiếc cho hai người đó võ nghệ tốt thế. Còn Sa Sa kia, có thể cho ta mượn không?



- Không được!



Tào Bằng không nói hai lời, liền cự tuyệt yêu cầu của Vương Mãi.



- Không phải ta không chịu cho mượn Sa Sa, thật sự là tính khí hắn quá mức dữ dằn, đi Hứa Đô ngược lại sẽ gây chuyện cho ngươi.



- Ta mặc kệ, ngươi phải cho ta vài người.



Giữa Vương Mãi và Tào Bằng đương nhiên sẽ không khách sáo, nói chuyện rất tùy ý.



Nhưng việc này lại khiến Tào Bằng khó xử.



- Tỷ phu muốn mượn người của ta, ngươi cũng muốn mượn người của ta…lúc ta rời khỏi Hà Hoàng, Văn Liệt cũng tìm ta để mượn người.



Người bên cạnh ta đã bị các ngươi lấy hết rồi, còn người nữa đâu mà chọn?



Ánh mắt lại xẹt qua mặt mọi người, Sa Ma Kha lập tức mở miệng:



- Công tử, cha ta bảo ta theo ngươi, ngươi đi đâu, ta đi đó..Nếu ngươi không đi Hứa Đô, ta cũng không đi Hứa Đô.



Triệu Vân cũng định mở miệng, lại bị Tào Bằng ngăn lại.



- Tử Long yên tâm, cho dù các ngươi đồng ý, ta cũng không đồng ý.



Hắn ngẫm nghĩ một chút, ngoắc tay ra hiệu Thái Địch, Đỗ Thứ tiến đến.



- Tiểu Địch theo ta nhiều năm, từng ở trong quân và cũng từng học tại Thư viện.



Tuổi của nó tuy rằng còn nhỏ, nhưng tính cách trầm ồn, cưỡi ngựa bắn cung siêu quần. Vụ Bá thì sao? Tâm tư nhanh nhẹn, cũng được coi là một nhân tài. Phía bên Hứa Đô trải qua sự tàn sát của ta, chắc chắn sẽ không xảy ra nhiều chuyện gì, nênhành thật, đều đã rất thành thật, không thành thật, cũng đã bị ta giết sạch sẽ rồi.



Tiểu Địch và Vụ Bá, một văn một võ đủ để giúp đỡ ngươi.



Ta chỉ có thể cho ngươi mượn hai người này. Hổ Đầu, nếu ngươi không cần, ta còn vui hơn. Ta còn muốn giữ chúng lại bên người, tôi luyện thêm nữa. Đúng rồi, hoặc là hai đứa nó, hoặc là không ai cả.



Đương nhiên Vương Mãi không hài lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.



Ai báo y không nổi tiếng khí phách lớn như vậy? Cũng không có tầm nhìn cay độc như Tào Bằng?



Không thấy thái độ gì khác của Thái Địch, Đỗ Thứ, Vương Mãi mới yên lòng.



Tính ra, Thái Địch là con của Tào Bằng, là cháu của y.



Còn Đỗ Thứ? Cha là Đỗ Kỳ, cũng là môn hạ của Tào Bằng, sống nhiều năm ở Huỳnh Dương, tuyệt đối là dòng chính của Tào Bằng.



Mà thôi, có hai đứa nó cũng tốt lắm rồi.



Trong lòng Vương Mãi không hài lòng lắm nhưng vẫn gắng gật đầu khiến cho Thái Địch, Đỗ Thứ lộ vẻ thất vọng.



Tào Bằng không kìm nổi mỉm cười, ấn đầu hai người:



- Hai con đừng vội bất mãn, tới Hứa Đô rồi hãy giúp Đầu Hổ thúc làm việc. Nhớ kỹ, không có việc gì là không làm được, không có gì là không phải học tập…Hứa Đô là một nơi phức tạp.



Hai con không được khinh nhờn.



Thái Địch, Đỗ Thứ ở trên ngựa khom người lĩnh mệnh.



***



Đội ngũ đi tới Lũng Quan, Từ Hoảng và Thái Thú Hán Dương Thạch Thao đều tiến đến nghênh đón.



- Vẫn chưa phá được Dương Thành sao?



Từ Hoảng và Thạch Thao hổ thẹn, gật đầu nói:



- Mã Siêu cực kỳ cứng cỏi, tử thủ Dương thành hơn tháng vẫn luôn mạnh mẽ. Hắn hết lương thảo trong thành, thậm chí còn dựa vào ăn thịt người để chống đói.



Nhưng ta thật không ngờ Mã Siêu lại lợi hại như thế.



Tào Bằng không nói gì.



Trầm ngâm một lát, hắn thấp giọng nói:



- Mã Siêu đã bước vào đường cùng, chỉ là dựa vào chút khí lực mà chống đỡ được đến lúc này, sớm muộn gì cũng sẽ thất bại.



Dù gì cũng từng có chút giao tình với hắn, không bằng để ta đi gặp hắn một lần.



Quảng Nguyên, ngươi lập tức hạ lệnh, binh lui mười dặm.



Công Minh đại ca không cần tiếp tục công kích, chỉ càng tăng thêm thương vong mà thôi.



Ngày mai ta đến dưới Dương thành gặp mặt Mã Siêu. Thật đáng tiếc cho một thân bản lĩnh.