Tào Tặc
Chương 704 : Luận đạo
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Mới đầu tháng chín, Mạc Bắc đã lộ ra vẻ đìu hiu của ngày đông giá rét.
Cỏ nuôi súc vật vàng khô xơ xác, đã không còn thấy cảnh dê bò gặm cỏ nữa, mà thay vào đó là không khí tiêu điều quạnh qũe.
Thành Thụ Hàng, đại doanh quân Tào.
Tào Chương thật cẩn thận bỏ thêm hai khối than củi vào trong chậu than, bảo trì độ ấm trong nha đường (gian nhà chính).
Ở giữa đại sảnh, Tào Tháo mặc áo bào gấm thật dày, mặt mày hớn hở đọc một phong thư, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười. Ba người Quách Gia, Tuân Du, Đổng Chiêu ngồi ngay ngắn một bên, đối diện với bọn họ, là các võ tướng Điển Vi, Hứa Chử, Lý Điển. Thấy Tào Tháo vui vẻ, tâm tình của mọi người cũng lập tức thoải mái theo.
Lần này Tào Tháo tự mình dẫn binh mã, đốc chiến thành Thụ Hàng, chính là vì muốn cùng với Kha Bỉ Năng đấu tay đôi với nhau.
Lúc đầu, mọi người cũng không đồng ý để lão dẫn binh xuất chinh. Nguyên nhân chủ yếu là vì Tây Bắc chưa định, mà thân thể của Tào Tháo, sau khi từ Kinh Châu trở về, tuy rằng đã bình phục, nhưng so với trước kia, rõ ràng là yếu hơn rất nhiều.
Bắc cương lạnh khủng khiếp, nếu chẳng may lại nhiễm phong hàn cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng Tào Tháo lại cứ khăng khăng một mực, không xuất chinh là không thể được!
Trong lòng của lão, từ trước tới nay vẫn ôm một giấc mộng, đó là mở rộng lãnh thổ, giống như các bậc tiền bối lấy việc tắm máu Hung Nô để làm trò cười vậy. Lúc trước, thì có Mông Điềm mở rộng cương thổ, vì Đại Tần đánh hạ đất Hà Nam; sau lại có Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh lập được công trạng, Hoắc Khứ Bệnh giết Hung Nô đến nỗi bọn chúng nghe đến đã sợ mất mật. Trần Thang Kẻ nào phạm triều Hán ta chắc chắn bị diệt", Đậu Hiến tung hoành ở Mạc Bắc, khiến cho Hung Nô không dám trực tiếp dòm ngó Trung Nguyên... Công trạng lẫy lừng của các bậc tiền bối, ngay khi còn nhỏ, Tào Tháo đã nghĩ tới chuyện đó. Đáng tiếc, một trăm năm sau Tiên Ti lại xuất hiện một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất là Đàn Thạch Hòe hùng bá ở Mạc Bắc, lúc ấy Tào Tháo vẫn còn nhỏ tuổi, không thể tự mình đối mặt.
Mà nay, Đàn Thạch Hòe đã chết, nhưng lại có thêm một Kha Bỉ Năng.
Có lẽ so với Đàn Thạch Hòe, Kha Bỉ Năng này có chỗ không bằng. Nhưng đối với Tào Tháo, cũng là một đối thủ tốt.
Bất kể như thế nào, lão cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
- Tây Bắc đã có Tân Võ Hương Hầu mới, ta cần chi phải lo lắng vô ích?
Đối với lời nói của mọi người "Tây Bắc chưa định", Tào Tháo coi thường không thèm để ý, dường như không có để ở trong lòng.
Ta đã đem một người giỏi nhất trong số các thủ hạ đặt ở Tây Bắc!
Nếu a Phúc không thể thu phục bọn Khương Để này, vậy sau này làm sao có thể phó thác đại sự?
Cho nên, từ khi Tào Bằng có được Tây Bắc, Tào Tháo cũng không để ý đến việc ở đó. Tất cả tinh lực của lão, đều tập trung ở tại Bắc cương. Cùng với thời tiết chuyển sang đông, trở nên rét đậm. Tiên Ti cũng sắp đến mùa gặt hái, Tào Tháo nhất định vào lúc này, phải giáo huấn thật tốt Tiên Ti một chút, giáo huấn Kha Bỉ Năng một chút.
Cho dù không thể tiêu diệt được Kha Bỉ Năng, lão cũng phải nghĩ cách, tiến xa hơn về phía bắc ngàn dặm.
Vì thế, ngay từ đầu thu, Tào Tháo đã gióng trống khua chiên, bắt đầu lo liệu việc này... Một trận chiến này, quan hệ trọng đại. Đáng đánh, Trung Nguyên trong tương lai năm mươi năm nữa, không cần lại đi lo lắng họa Hồ Tiên Ti ở Bắc cương.
Chỉ có điều, lão vạn lần không nghĩ tới, chiến sự ở Bắc cương này còn chưa triển khai, Tây Bắc đại thắng, đã truyền đến.
- A Phúc, quả nhiên rất có thủ đoạn.
Tào Tháo bỏ thư xuống, vẻ mặt tươi cười.
- Hán Trung, định rồi!
- A?
Đổng Chiêu chấn động:
- Hán Trung đã định vào khi nào?
- Lúc đầu cuộc chiến ở Hà Hoàng, a Phúc đã mật lệnh cho Viên Đức, dẫn bộ binh tiến đến Tử Ngọ Đạo, băng qua ngàn dặm hoang dã, lẳng lặng đến Nam Trịnh. Rồi sau đó bọn họ thu lấy Dương Tùng, cướp lấy Nam Trịnh, bắt được Trương Lỗ. Viên Đức sau đó, lại mai phục giữa đường, đánh bại Trương Lỗ thuộc cấp của Diêm Phố, chiếm lĩnh Miện Dương. Tuy rằng ở Dương Bình Quan Trương Vệ vẫn còn chưa đầu hàng, nhưng cũng đã kinh sợ không còn hồn vía, có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa, a Phúc sẽ báo về tin chiến thắng.
Dứt lời, Đổng Chiêu cười tủm tỉm nhìn Điển Vi:
- Quân Minh, chúc mừng ngươi a!
Điển Vi cũng vô cùng hưng phấn, thậm chí quên cả đáp lễ, chỉ há rộng miệng, cười ha hả không ngừng.
Trên đời này lại có chuyện gì, có thể làm cho người ta thoải mái hơn so với tiền đồ của con mình? Điển Vi vẫn lo lắng, tương lai của Điển Mãn không thể gánh vác nổi gia đình này. Nhưng hiện tại xem ra, Điển gia trong vòng trăm năm, đã không cần phải lo lắng!
Nhưng thật ra Hứa Chử lại có chút mất hứng.
- A Phúc thật không công bằng.
- Trọng Khang, sao lại nói vậy?
- Viên Đức là huynh trưởng của hắn, lão Hổ nhà ta không phải huynh trưởng của hắn?
Bắc cương, Tào Tháo và Kha Bỉ Năng sau khi trải qua thăm dò đối phương, rốt cục đã bạo phát một cuộc đại chiến vô cùng mãnh liệt.
Hai bên triệu tập có hơn hai trăm ngàn binh mã, quyết chiến ở bên sông của Hung Nô, dưới núi Kỳ Liên.
Hai bên huyết chiến hơn mười ngày, cuối cùng Tào Tháo dựa vào lương thực sung túc, cùng với trang bị tốt hơn, đánh bại Kha Bỉ Năng. Trải qua trận chiến này, thực lực của Kha Bỉ Năng tổn hại nghiêm trọng, ở phía Đông Tiên Ti bộ hạ của Kha Bỉ Năng tự ý tách ra, vượt qua núi Đại Tiên Ti, trốn về phía Phù Dư quốc. Sau đó, Tào Tháo cho Trương Liêu làm Đại đô đốc ở U Châu, trấn thủ Liêu Đông, truy kích Tiên Ti ở phía Đông... Mà Tiên Ti ở phía tây Tố Lợi con trai của Đàn Thạch Hòe dẫn đầu, đề xuất khiêu chiến với Kha Bỉ Năng. Kha Bỉ Năng ở trong tình huống này, cũng biết nếu như cùng với Tào Tháo đánh tiếp, khó có kết quả.
Vì thế, Kha Bỉ Năng phái người nghị hòa với Tào Tháo, cũng đề xuất dẹp yên giáp ranh sông Hầu Hà, cùng nhau cai quản.
Tào Tháo cũng không muốn tiếp tục giằng co, vì thế sau khi cùng với Kha Bỉ Năng tiến hành bàn bạc một phen, cuối cùng đạt thành điều kiện nghị hòa.
Dẹp an giáp ranh sông Hầu Hà, lấy khu đất phía bắc là do Tiên Ti cai quản, phía nam là lãnh địa của Tào Ngụy.
Tào Ngụy và Tiên Ti, vĩnh viễn là huynh đệ, Tào Ngụy là huynh, Tiên Ti là đệ. Hàng năm Tiên Ti giao nộp cho Tào Ngụy ba mươi ngàn con trâu, tám ngàn con ngựa, một ngàn năm trăm xe da lông quý hiếm... Từ nay về sau Tào Ngụy và Tiên Ti, vĩnh viễn không khai chiến.
Bởi vì lần này nghị hòa, là ký kết ở vương trướng Long Thành của Tiên Ti.
Cho nên trong sử sách gọi là Minh ước Long Thành. Tuy nhiên, từ nay về sau, Long Thành không còn thuộc quyền cai trị của Tiên Ti nữa, mà trở thành lãnh địa của Tào Ngụy. Tào Tháo hạ chiếu, bố trí phía đông từ núi Đại Tiên Ti, phía tây tới sông Hung Nô, nam tới thành Thụ Hàng, bắc đến An Hầu Hà Quảng Mậu là đất của Tào châu. Điều này cũng có nghĩa, chính là những châu này, là do Tào Tháo ta đánh mà có được. Sau đó, Tào Tháo ở Tào châu, phân bố sáu quận cũng đều được đặt tên. Trong đó có hai quận, phân biệt là quận Chương và quận Bằng. Về phần ý tứ ở trong đó, mặc dù không nói, nhưng đã rất rõ ràng.
Tào Tháo đối với Tào Bằng vô cùng yêu thương, có thể nói là đạt tới cực hạn.
Không ngờ lấy tên quận Bằng làm trụ sở, khiến cho vô số người đều vô cùng hâm mộ...
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Tào Bằng sở dĩ được hưởng vinh quang, thật đúng là không phải người bình thường có thể được. Gần như tất cả các tướng lãnh dưới trướng của Tào Ngụy đều biết rằng, tiếc nuối lớn nhất của Tào Tháo đó là hận sao Tào Bằng không phải là con ruột của mình nên thường xuyên cảm thán.
Một người được Tào Tháo xem như con ruột, hơn nữa chiến công lớn lao, thanh danh vang dội, biết cách làm giàu, chỉ có thể hâm mộ, ngươi ghen tị thì không được... Nếu ngươi phải ghen tị, cũng có thể! Hãy đi ghen tị với Tào Cấp, có một đứa con quý hóa như vậy.
Một trận chiến ở sông Hung Nô, cũng hoàn toàn xác lập uy danh của Tào Tháo.
Từ thời Cao Tổ tới nay, mặc dù cũng có đại thắng, nhưng cũng không có chiến tích huy hoàng như thế này.
Dù đó là người không ưa gì Tào Tháo, không thừa nhận cũng không được. Một trận chiến ở sông Hung Nô, là từ thời Hán tới nay, là một chiến tích huy hoàng nhất, thậm chí chiến tích hơn xa cả Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đánh Hồ cả ba nghìn dặm.
Hán Đế Lưu Hiệp, trong lòng dù không tình nguyện, cũng phải ngợi khen, cũng tuyên bố Tào Châu là thuộc quyền cai trị của nhà Hán...
Tín tức ở Hứa Đô liên tục đưa tin chiến tích huy hoàng của cuộc chiến ở sông Hung Nô.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Tào Tháo trở nên vang dội.
Cho dù là Tôn Quyền ở Giang Đông, còn có Lưu Chương ở Tây Xuyên, cũng không thể không phái người đến chúc mừng, khen ngợi công tích vĩ đại của Tào Tháo.
Dưới loại dư luận này, Tào Bằng ở Hà Hoàng đại khai sát giới, cũng không được chú ý nhiều lắm.
Cuối tháng mười một năm thứ mười bốn Kiến An, Tào Tháo hạ lệnh khải hoàn về lại đế đô.
Đảm nhiệm Đô úy lương tập Hải Tây là Thứ sử Tào châu, đồng thời lại hạ chiếu, điều Tiền Giả Thái Thú Võ Đô Hạ Hầu Lan đảm nhiệm Đại đô đốc Tào Châu, đóng quân ở quận Chương, cũng chính là thành Thụ Hàng trước kia, cũng bắt tay vào việc thi hành phủ binh.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
- Sao Đại vương lại bảo ta trở về đế đô?
Ở thành Trường An, Tào Bằng trừng mắt với Tào Hồng, nghi hoặc hỏi.
Tào Hồng gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Ta làm sao biết? Có lẽ là Đại vương muốn ban thưởng cho ngươi, cho nên mới bảo ngươi đi tới Nghiệp Thành yết kiến. Hiện giờ không phải là cuối năm ở cửa ải sao? Ta cũng muốn cùng ngươi trở về.
Tào Bằng tiếp nhận chiếu lệnh, nhất thời không hiểu vì sao phải rời khỏi quận giải.
Trở lại trong phủ, hắn gọi Bàng Thống và Pháp Chính tới.
Vào đầu tháng mười một, Trương Vệ bị quân Tào hung mãnh công kích, cuối cùng cũng không chống được, đành phải dâng Dương Bình Quan.
Bởi vậy, quận Hán Trung hoàn toàn bị hạ, quân Tào thuận lợi cướp lấy Hán Trung.
Tào Tháo lập tức lệnh cho Thạch Thao đảm nhiệm chức Thái Thú quận Hán Trung, cũng để cho hai người Điển Mãn, Hứa Nghi, đóng quân hai nơi là Mễ Thương Sơn cùng với Miện Dương, bắt tay vào ổn định thế cục. Sau đó, triệu Trương Lỗ tới Nghiệp Thành yết kiến, phong làm Huyện Hầu, không cần trở về Hán Trung nữa. Trương Lỗ lúc này, đã tập trung tư tưởng cho sự nghiệp tôn giáo lên trên hết, sau khi nhận được chiếu lệnh, không nói gì, liền rời đi Hán Trung. Khi tới Trường An, Trương Lỗ còn đặc biệt thăm hỏi Tào Bằng, cũng tiến hành thảo luận một lần nữa với Tào Bằng. Đi Nghiệp Thành lần này, y chuẩn bị sau khi bẩm báo với Tào Tháo, sẽ toàn lực phát triển sự nghiệp đạo giáo. Đồng thời Trương Lỗ đã phái người, tìm kiếm cao nhân ẩn sĩ hiệp trợ.
Pháp Chính cùng với Thạch Thao sau khi tiếp nhận Hán Trung, liền quay trở về Trường An.
Khi Bàng Thống biết được nội dung chiếu lệnh của Tào Tháo, hai người nhìn nhau cười, chắp tay cùng kêu lên nói:
- Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử!