Tào Tặc

Chương 706 : Năm Kiến An thứ mười lăm

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


- Nói như vậy là đã định rồi, ba người chúng ta, liên kết chà xát bánh trôi thang này.



Tào Bằng nâng chén ăn mừng, ba người thoải mái chè chén.



Tuy nhiên về sau này, Tào Bằng cái gì cũng đều không nhớ rõ, uống tới say mèm, ngay cả về nhà như thế nào cũng đều quên.



Sáng sớm tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.



Đứng dậy ra khỏi phòng, sau khi rửa mặt, mới xem như tỉnh táo được một ít.



- Công tử, có chuyện không hay!



- Làm sao vậy?



- Từ công tử và Tôn công tử đánh nhau.



- Từ công tử là ai?



Vẻ mặt của Tào Bằng mờ mịt.



- Đó là người đêm qua công tử mang về Từ công tử a.



Không biết vì sao, Tào Bằng đột nhiên giật mình lạnh toát, tóc gáy cả người đều dựng đứng hết. Ta mang về "Từ công tử"? Ni mã, ta uống nhiều rượu, không ngờ dẫn theo một nam nhân trở về? Không phải chứ!



Tào Bằng sợ tới mức, mặt đều biến sắc.



Hắn vội vàng chạy về phòng của mình, xem trên giường có lưu lại cái gì khác thường không.



- Hôm qua ta dẫn theo Từ công tử trở về?



- Đúng vậy, ngươi còn dặn dò cần phải sắp đặt cho tốt... Cho nên tiểu nhân liền an bài Từ công tử, ở bên cạnh sân.



Làm ta sợ muốn chết!



Tào Bằng vỗ vỗ ngực, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.



Hắn vội vàng chạy tới diễn võ trường, từ xa nhìn đến, một đám người làm thành một đoàn, ở giữa sân, truyền đến từng đợt tiếng vang của binh khí giao nhau. Triệu Vân, Mã Vân Lộc, Sa Ma Kha còn có Đặng Ngải, Mã Tắc, cùng với một thiếu niên tráng kiện, đều ở một bên xem. Nhìn thấy Tào Bằng đã tới, mọi người liền bước lên phía trước chào.



- Sao lại thế này, ai đã đánh nhau?



- Từ Cái, còn có tiểu Thiệu...



Đặng Ngải lập tức bước lên phía trước trả lời, khiến cho Tào Bằng ngẩn ra.



Từ Cái?



A, nhớ lại...



Tối hôm qua khi dự tiệc, Từ Hoảng mang theo con của y theo dự tiệc. Trong bữa tiệc, hình như Từ Hoảng có nói, bảo Từ Cái bái Tào Bằng làm thầy. Lúc ấy Tào Bằng cũng uống đã nhiều, mơ mơ màng màng liền đồng ý, còn đem Từ Cái dẫn về nhà.



Từ công tử, thì ra là Từ Cái!



Chẳng qua, Từ Cái như thế nào lại đánh nhau với Tôn Thiệu?



Đặng Ngải đã từng ở Hứa Đô, đương nhiên cũng biết Từ Cái, hơn nữa dường như đối với Từ Cái, có chút bất mãn...



- Vốn là, tên kia nhất định muốn tiểu Thiệu hầu hạ, múc nước cho hắn rửa mặt.



Tiểu Thiệu tính tình táo bạo, ngay lập tức nổi giận. Hai người lúc đầu chỉ là cãi cọ qua lại, về sau liền động thủ.Bất quá, Từ Cái kia lôi kéo tiểu Thiệu luận võ, nói nếu ai thua, sẽ nghe sự sai khiến của người còn lại.



Cậu, sao cậu lại mang hắn về?



Thằng nhãi này ở Hứa Đô, chính là tên hay gây chuyện thị phi. Trước kia Thái Địch ca ca và tiểu Thứ, cùng hắn xung đột không ít. Mỗi lần đánh thua, tìm một đoàn người đến sinh sự. Sau lại bị đánh đến sợ, mới có chút chịu yên... Chính là hắn thấy tiểu Thiệu dễ bắt nạt, mới khiêu khích, tuy nhiên ta xem hắn không thể thắng được tiểu Thiệu.



Tiểu hài tử này, cũng ở trong vòng luẩn quẩn!



Đặng Ngải và Tôn Thiệu, thứ nhất là cùng học một thầy, thứ hai ở Hà Hoàng kề vai chiến đấu, cho nên tình cảm rất tốt.



Từ Cái vừa tới, liền kiếm chuyện gây hấn.



Tuy nhiên tên này cũng thông minh, không có khiêu khích Đặng Ngải, mà là gây sự với Tôn Thiệu.



Nhưng chỉ sợ là y đã tìm lầm người! Võ nghệ của Tôn Thiệu, trong bốn người bọn Thái Địch, là tốt nhất... Trời sinh thần lực, thương pháp thuần thục. Một kẻ ăn chơi trác táng như Từ Cái, còn lâu mới có thể đánh đồng.



Tào Bằng đi tới bên sân, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng xem.



Chỉ thấy trong tay Tôn Thiệu cầm một cây cột sáp ong, vùn vụt xuất ra hơn mười đóa hoa thương, thương thương không rời điểm yếu của Từ Cái.



Từ Cái này, tuy nói là con ông cháu cha, nhưng xem ra, cũng đã từng khổ công chịu khó.



Chỉ là một cây cột sáp ong, cao thấp lên xuống, khiến cho mưa gió cũng không thể xuyên qua... Nhưng rõ ràng, Từ Cái bị vây hạ phong. Tuy rằng tuổi của y lớn hơn so với Tôn Thiệu, nhưng khí lực thì không bằng Tôn Thiệu. Hơn nữa, trước kia y gây chuyện thị phi, tuy nhiên là ở bên trong phố phường. Làm sao có thể so được với Tôn Thiệu dũng mãnh đã từng theo thiên quân vạn mã đến Hà Hoàng giết địch.



Không bao lâu, Từ Cái mồ hôi ướt đẫm, có chút không chịu nổi.



Tào Bằng đột nhiên quay đầu, cười nói với Mã Vân Lộc:



- Tiểu Thiệu có thể dùng được lê hoa thương của Mã gia ngươi sao?



Mã Vân Lộc mỉm cười, thản nhiên nói:



- Trình độ thế này, làm sao có thể xưng là lê hoa thương?



Vẫn là Triệu Vân phúc hậu, cười ha hả nói:



- Nương tử, đừng có quá mức nghiêm khắc. Tiểu Thiệu theo ngươi học thương, cũng không quá một hai tháng mà thôi, có thể sử xuất tiêu chuẩn bực này, thật là không kém. Hắn chịu khó, cho nên học được cũng mau. Chỉ có điều thương pháp còn hơi có vẻ không lưu loát, tự nhiên không đạt được như tiêu chuẩn lê hoa bạo vũ của nương tử.



Mã Vân Lộc, lập tức mỉm cười!



Ngay lúc bọn họ nói chuyện với nhau, giữa sân đã phân ra thắng bại.



Chỉ thấy Tôn Thiệu hét lớn một tiếng, xuất ra một thương, ở giữa ngực của Từ Cái.



Từ Cái liên tiếp thối lui hơn mười bước, đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trở nên trắng bệch. Một thương này của Tôn Thiệu, lực đạo thật lớn. May mà Từ Cái thân thể khoẻ mạnh, nếu không có lẽ đã bị đánh cho hộc máu...



- Ta thắng, về sau ngươi phải nghe lời của ta.



Từ Cái thẹn quá thành giận, đứng lên lớn tiếng quát mắng:




Tào Bằng cười, ôm lấy Tào Oản xoay một vòng, rồi mới nhẹ nhàng buông cô bé xuống.



Trong rất nhiều người con gái, Tào Oản đúng là thân nhất với Tào Bằng. Đứa con cả Tào Dương, ngại ngùng một chút, đứng ở phía sau Hoàng Nguyệt Anh, hơi rụt rè. Về phần đứa nhỏ khác, thì có chút sợ hãi. Muốn lại gần, lại có chút sợ sệt. Cũng khó trách, Tào Bằng mà nay tứ nữ lục tử tổng cộng mười đứa nhỏ, chưa đứa nào ở cùng với hắn. Thế cho nên người thân nhìn thấy Tào Bằng, luốn có chút cảm giác xa lạ và sợ hãi.



Về phần đứa nhóc con, thì càng không cần phải nói.



-Đại vương nói, ngươi lặn lội đường xa, không cần nóng vội yết kiến.



Nghỉ ngơi cho khỏe đi... Hôm nay là cuối năm,cùng người nhà đoàn tụ. Ngày mai Đại vương triệu kiến ngươi sau cũng được... Đúng rồi, tốt nhất là cứ chuẩn bị đi. Đại vương lần này, có trọng trách giao phó, không bao lâu nữa sẽ có mệnh lệnh thôi.



Trọng trách?



Tào Bằng vừa nghe hai chữ này, liền thấy đau đầu!



Trọng trách, thường đại biểu cho phiền toái.



Xem ra hắn lần này ở Nghiệp Thành, cũng không trụ được lâu lắm...



-Lục ca, tạ ơn Đại Vương thay ta



Tào Tuân cười cười, cáo từ rời đi.



Trong lòng cũng cảm thán, năm đó kết nghĩa với Tào Bằng, chẳng qua vì giữ sĩ diện cho Tào Chân. Lúc đó có từng nghĩ đến, hắn sẽ có thành tựu hôm nay?



Tào Bằng nhìn theo Tào Tuân rời đi, cầm tay Tào Oản, đi lên bậc thang.



-Chị, sao mọi người cũng tới đây?



Tào Nam cười,



-Không chỉ là chúng ta, cha mẹ cũng đều đến đây... Hổ Đầu vốn cũng phải tới, nhưng lại có việc gấp, không thể đi theo. Đi thôi, cha mẹ đã đợi lâu rồi, mau tới bái kiến trước đi.



Tào Cấp và trương lão phu nhân cũng đến đây?



Tào Bằng không để ý tới đám người Hòa Thái Diễm đang hàn huyên, vội vào trong phủ.



Lão Tào đúng là không tồi, biết ta tới, đón hết mọi người đến, vừa lúc cùng nhau đoàn tụ lễ mừng năm mới.



Trong thâm tâm, không khỏi có vài phần cảm kích loại.



Hắn đi tới phòng, chỉ thấy Tào Cấp và lão phu nhân đang ngồi ở công đường.



Tào Bằng bước nhanh đến, thi hành đại lễ.



Tào Cấp và Trương thị, cũng lập tức đỡ hắn đứng lên...



So với khi ở Trường An, Tào Cấp béo lên, sắc mặt cũng hồng hào lên nhiều. Thoạt nhìn, chức vụ đại ti nông của gã, thực thanh nhàn. Theo Tào Cấp nói, Tào Tháo chỉ cần cắt cử vài trợ thủ đắc lực, về cơ bản không cần đi lo lắng công vụ. Sau khi Ở Hứa Đô tĩnh dưỡng một tháng, liền tới đoàn tụ với Tào Bằng.



-Chỉ có điều qua mười lăm, lại phải quay về Hứa Đô.



-Tại sao?



Tào Cấp cười nói:



-Ta dẫu sao cũng là đại ti nông... sau ngày mười lăm, sẽ bắt tay vào làm chuẩn bị cày bừa vụ xuân, mỗi ngày phải nhìn chằm chằm, để tránh bị người nói xấu. Ngươi cũng biết, chức đại ti nông này... trong triều không ít người trong lòng không phục rất. Nếu không thấy có mặt, ắt sẽ có người bất mãn.



-Nếu ai bất mãn, bảo gã đi tìm ta!



Tào Bằng lập tức mất hứng.



Thật vất vả lắm mới có thể cùng cha đoàn tụ, này không ngờ tới hơn mười ngày sau, đã lại phải li biệt.



Tào Cấp vỗ vỗ vào đầu Tào Bằng, cười mắng:



-Đừng vội nói xằng nói bậy, ngươi dẫu sao cũng là trọng thần triều đình, lại là võ xã hầu, sao có thể hành động như thế? Ta biết ngươi Tào diêm vương rất lợi hại, nhưng...



A Phúc này, hai năm nay, tính tính ngươi thay đổi cũng nhiều.



Nếu rảnh, đọc chút kinh thư... bốn mươi hai chương kinh đó, cũng có thể khiến cho ngươi trốn tránh họa được tai họa.



Bốn mươi hai chương kinh, là phật kinh!



Tào Bằng đúng là không phản đối với Phật giáo, nhưng cũng không dễ tin.



Lông mày hơi hơi nhíu lại, không tiện phản bác lại Tào Cấp, vì thế liền gật gật đầu đồng ý...



Nói chuyện một lúc với cha mẹ, sau đó Tào Bằng mới lui.



Vừa ra đại sảnh, chỉ thấy Thái Diễm đứng ở cuối hành lang dài, hướng về hắn vẫy vẫy tay.



-Phu nhân, lạnh như thế, sao chỉ có một mình ở trong này? Sao không về phòng chờ ta?



Thái Diễm trên mặt lộ ra một chút vẻ ưu tư.



-A Phúc, có chuyện ta muốn nói cho chàng



-Chuyện gì?



Thái Diễm do dự một chút, hạ giọng nói:



-Lần này chúng ta tới đây, Đại vương còn thông cáo, lệnh Kiều phu nhân và Thượng Hương cùng đến.



-Ah?



Tào Bằng giật mình, lộ chút ngạc nhiên



-Bọn họ hiện đang ở đâu?



-Ngay ở trong phủ... sau khi tới đây, Đại vương cũng không có hỏi, nhưng trong lòng ta, luôn có cảm giác bất an.



Đâu chỉ ngươi bất an, ta hiện tại cũng có chút bất an!



Tào Bằng gãi đầu, trong lòng tuy có chút không yên, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.



Nếu đã đến rồi, cứ để mọi việc thuận tự nhiên thôi.