Tào Tặc

Chương 707 : Sao không khóa Đại Kiều tại thâm khuê?

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Cơm chiều đơn giản, nhưng cũng rất thịnh soạn.



Tào phủ khó mà đoàn tụ một nhà được, ngoại trừ Đặng Tắc, ai cũng đến hết rồi!



Tuy nói là có chút thiếu sót nhưng cả nhà có thể đoàn tụ, cùng nhau đón năm mới, cũng đủ khiến mọi người vui rồi.



Tào Bằng cũng vậy!



Tự khi đảm nhiệm Thái Thú Nam Dương quận, đến nay đã ba năm.



Ba năm qua, năm mới đến đều đón một mình. Cho dù là năm trước, thời điểm hắn đảm nhiệm đình úy, cũng bởi vì đủ các nguyên nhân, rời khỏi Hứa Đô, không thể đoàn tụ cùng người nhà. Hôm nay chỉnh tề như vậy, chỉ e cũng là sáu bảy năm mới được một lần. Tào Cấp chuẩn bị một nồi lẩu đồng to, từ Tịnh Châu đưa tới, vừa mới giết thịt tiểu sơn dương. Mấy miếng thịt nạc, được thái rất mỏng. Nhúng trong nước sôi một lúc, chấm thêm chút nước hương liệu có thể dùng ăn ngay được, đúng là những hôm trời giá lạnh cũng là lúc thưởng thức các món ăn ngon.



Trương phu nhân còn chuẩn bị rượu vàng Giang Đông để dùng.



Hâm rượu nóng lên, ấm áp cực kỳ thoải mái. Tào Bằng Tào Cấp ngồi ở một bàn, các nữ nhân khắp nơi ngồi ở phía sau. Tuy nhiên nam đinh Tào phủ thực tế rất ít! Nhị đại đệ tử, ngoại trừ Đặng Ngải ra, gần như toàn là trẻ con, căn bản không thể ngồi vào bàn. Thế cho nên bàn ăn to như vậy, nhưng lại chỉ có mấy người thưa thớt.



Ngoại trừ Tào Cấp phụ tử ra, còn có Đặng Ngải, tôn thiệu cùng với Từ Cái.



Thái Địch đóng giữ Hứa Đô, không thể trở về.



Mà giống như Khương Duy Phó Thiêm tuổi vẫn còn trẻ. Khương Duy nay mới có bảy tuổi, từ nhỏ đã ở lại Huỳnh Dương, là người cùng một nhà với Tào gia. Phó Thiêm càng như thế, mới bốn tuổi, thậm chí còn chưa hiểu nhiều việc. Cũng khiến Tào gia cho ngồi chiếu trên, có vẻ có chút lạnh lùng. Tào Bằng thấy lạnh lùng quá, liền chạy đi gọi Bàng Thống Pháp Chính Mã Tắc, cùng với Triệu Vân Sa Ma Kha Vương kêu tới. Về phần nữ quyến của bọn họ, đều dùng cơm ở phía sau...



Bàng Thống đã thành thân, cưới vợ Kinh Châu là con gái của Khoái Thị, cũng sinh một con trai, tên là Bàng Hoành, tròn hai tuổi.



Hắn không có cách nào khác hồi Kinh Châu lễ mừng năm mới, hiển nhiên đành ở lại bên Tào Bằng.



Trước đây, Bàng Thống từ sau khi nhậm chức Hà Tây Thái Thú liền đem thê nhi đưa hướng Huỳnh Dương, dự tính khi đứa nhỏ trưởng thành, nhập học ở diễn sơn thư viện. Tuy nhiên lúc này đây, Bàng Thống thê nhi cũng hộ tống đi Nghiệp Thành, đối với Bàng Thống mà nói, đương nhiên là việc vui rồi. Pháp Chính thành thân mấy tháng trước, cưới được nữ nhân một nhà giàu ở Mi huyện.Không xinh đẹp lắm, nhưng được cái đoan trang, khí chất tốt, tính tình cũng vô cùng dịu dàng, là người đảm nhận rất tốt công việc quản gia trong nhà. Sa ma kha... Phỏng chừng trong thời gian ngắn, rất khó thành thân. Hắn tướng mạo xấu xí, so với Bàng Thống còn thắng ba phần, lại là người Man, cần phải có cơ duyên.



Đám nhân này đều ở tại Tào phủ, được Tào Bằng tiếp đón lại đây, không khí lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.



Đại gia cùng nhau đưa đấy chén rượu, mãi tới giờ tý, mới xem như tận hứng mà quay về.



Tào Bằng không uống nhiều lắm, chỉ xoàng xoàng mà thôi. Tào Cấp mới là uống say mèm, nên được đưa vào phòng ngủ nghỉ ngơi từ sớm.



Các nữ nhân, những ai chưa muốn ngủ



Đều tụ tập ở một chỗ bàn tán riêng với nhau.



Bọn nhỏ sớm đã mệt mỏi, mấy đứa như Tào Dương Tào Doãn và Tào Duệ mới được vài tuổi, sáng sớm còn phải luyện công, cho nên cũng đã đi ngủ. Tào Bằng khoác áo, bước chậm vào bên trong hầu phủ. Ánh trăng màu bạc chiếu lan tỏa, khiến hầu phủ giống như được bao trùm một màn sương trắng mỏng manh. Nhoáng một cái, mười ba năm đã qua...



Tái sinh ở thời tam quốc, chưa từng nghĩ tới có ngày, có thể có được địa vị cao như thế.



Một trận gió tạt qua, cảm giác men say đang bốc lên.



Tào Bằng lòng phơi phới, dọc theo con đường nhỏ mà đi, trong lúc vô tri vô giác, liền đi tới hậu hoa viên!



Một chiếc hồ nhân tạo, mặt hồ đang kết băng.



hồ nước này là nước thông với Chương Thủy. Khi xuân về hoa nở, lại là một cảnh sắc khác.



Một ngôi thủy tạ trên mặt hồ, diện tích không lớn, nhưng được trang trí cực kì tinh tế.



Hành lang quanh co gấp khúc, tạo thành một bức tranh vẽ động lòng người. Tuy nhiên vào buổi đêm khuya, trong vườn lại thật lạnh lẽo, không một dấu chân người. Trong ngôi thủy tạ kia, lại có ngọn đèn dầu thấp thoáng, có tiếng đàn thanh phát ra, tấu lên khúc hát thê lương lạnh lẽo.



Tào Bằng không khỏi tò mò, hướng tới nhà thuỷ tạ.



Đã thấy sau một tấm màn trúc, có một bóng dáng yểu điệu thướt tha.



- Ai ở bên trong?



Tào Bằng trầm giọng quát hỏi.



Có tiếng loảng xoảng



Từ bên trong thủy tạ có âm thanh tiếng chén rơi xuống đất, kèm theo đó một giọng nữ mang theo khẩu âm nhẹ nhàng của Ngô Nông vang lên,



- Ai ở bên ngoài đó?



- kiều phu nhân?



Tào Bằng ngẩn ra, vén màn trúc, đi vào bên trong thủy tạ.



Đúng là Đại Kiều phu nhân ở bên trong!



Cả Tào phủ, tiếp đãi người Ngô nông có khẩu âm nhẹ nhàng này không nhiều.



Có thể là Hoàng Nguyệt Anh, nhưng nhiều năm qua, nàng đã dùng quá nhiều tiếng Quan thoại phương bắc, thậm chí đã thành thói quen. Tôn Thượng Hương lại thường xuyên nói tiếng Giang Đông, nhưng nàng lúc này đang cùng lão phu nhân ở phòng khách nói chuyện, nên cũng không có khả năng đi đi lại lại. Chỉ có một Đại Kiều phu nhân... tối như vây rồi, nàng một mình ở thủy tạ này làm gì? Tào Bằng cất bước đi vào trong, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.



Dưới ánh đèn, trang phục của Đại Kiều phu nhân đúng là không hợp với váy màu trắng.



Khoác một chiếc áo khoác da cừu màu trắng, lại lộ ra thân hình nhỏ nhắn yêu kiều thật khiến người khác phải động lòng.



Bên trong thủy ta cũng không quá lạnh, chỉ để hai chiếc chậu than nóng



Kiều phu nhân thần sắc hơi có vẻ luống cuống, đứng ở đó, có chút không biết phải làm thế nào.



Nét mặt như hoa như ngọc, lại có chút hồng hống, chắc chắn là do có uống rượu vào đây.



Nhìn thấy Tào Bằng, nàng dường như thở phào nhẹ nhõm, tiến lên duyên dáng cúi đầu, dịu dàng nói: - Thiếp tham kiến võ xã hầu.



- ôi chị dâu đa lễ thế làm gì?



Tào Bằng vội vàng đỡ tay, nhưng khi hắn chạm đến thân mình Đại Kiều, không cầm được nhíu mày.



- Lạnh như thế, chị dâu sao mặc ít áo vậy?



Để ta đi gọi người mang xiêm y tới, chị khỏi bị cảm lạnh... Tiểu thiệu trên đường có nói, đối đãi tốt với chị dâu, thế sao chị dâu lại ở đây một mình thế?



- không cần, không cần đâu!



Đại Kiều vội vàng giơ tay, kéo lấy ống tay áo của Tào Bằng.



Tiếp xúc da thịt, bàn tay của Kiều phu nhân lạnh cóng. Tuy man mác giống cảm giác chạm vào ngọc Dương Chi nhưng lạnh lùng như thế, lại khiến người ta khó có thể thấy được vẻ đẹp.



- Chị dâu, lạnh như thế mà chị còn bảo không sao



- Võ xã hầu…



- Ôi chao, ta và chị cũng coi như người một nhà, Hương nhi gả cho ta, tiểu Thiệu lại bái ta làm thầy, chị dâu hà cớ gì? mà phải xa lạ như thế?



Kiều phu nhân mặt đỏ lên, dưới ánh đèn bỗng nhiên xinh đẹp lên vài phần.



- Đúng là thiếp nói sai, thúc thúc xin chớ trách.



- cứ ngồi xuống trước đi đã.



Tào Bằng nhìn ra được, Kiều phu nhân đang có tâm sự.
Người đang ở chỗ cao thường không chịu thua kém.



Tào Tháo mà nay tự xưng vương, đúng là sẽ cảm thấy cô đơn hơn rất nhiều.



Tuân Úc tuy rằng không có mâu thuẫn với gã giống như trong lịch sử đã viết, nhưng sau khi hắn tự phong vương, trở nên xa cách hơn rất nhiều, thậm chí không muốn đến Nghiệp Thành, vẫn muốn đóng giữ Hứa Đô như trước; còn Quách Gia? Cũng biểu hiện gò bó không ít.



Không còn có lúc phóng khoáng, vui đùa như trước kia...



Tào Bằng càng như thế, Tào Tháo lại càng muốn thân thiết.



Tào Bằng xem như đã bắt đúng mạch của Tào Tháo, mọi người nói Tào Tháo vui giận thất thường, kỳ thật bên trong gã là người rất trung tính.



- Tào a Phúc, Tào Diêm Vương nhà ngươi lợi hại như vậy, sao ta nỡ mắng ngươi



- Đại vương, a Phúc vĩnh viễn là a Phúc, ba chữ Tào Diêm Vương, cũng giống như phù du, cũng chỉ là lời khen mà thôi.



- lời khen?



Tào Tháo dở khóc dở cười,



- Ngươi này lăn lộn giết giặc ở khu Hà Hoàng, nhưng lại bị rất nhiều người chỉ trích... Không ít người ở Hứa Đô báo lên, chửi ngươi giết người như tên khát máu, không ngờ còn nhắc đến từ tán thưởng ư?



- thấy nhiều rồi sẽ thành quen, bọn họ đã mắng, thì thần cũng biết phải làm sao?



Tào Tháo nghe được, cũng không khỏi lắc đầu cười gượng.



Ý thô nhưng lời nói lại không thô thiển, nói ra cũng thấy có lí... Không đúng, ta phải trách mắng hắn chứ sao có thể kêu oan cho hắn được?



Tào Tháo lập tức ngừng tươi cười, hừ lạnh một tiếng.



- A Phúc, ngươi thật to gan!



Đúng vậy đúng vậy, thần vì Đại vương, nên gan phải thật to



- ngươi….



Tào Tháo dở khóc dở cười, chỉ tay về phía Tào Bằng, sau một lúc lâu cả giận nói:



- Thế ngươi nói cho ta, ngươi thu nạp nuôi dưỡng cô nhi quả phụ của Tôn Sách, cưới Tôn Thượng Hương, sao có thể nói là vì ta được? Nói đúng, ta tha cho ngươi một lần nếu nói không đúng, ta cho ngươi trở về Huỳnh Dương, làm khổ dịch cả đời, ngươi nghe rõ gì chưa?



Khổ dịch ư?



Nghe được Tào Tháo nói những lời này, trong lòng Tào Bằng, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Chẳng phải có tính chất cũng như nghỉ phép sao?



Hắn gãi gãi đầu, liếc mắt nhìn vụng trộm Tào Tháo một cái, theo đối sách tối qua đã nghĩ kĩ, khom người hồi đáp:



- Đại vương, chuyện này nói ra cũng dài



Cũng không phải thần không chịu bẩm báo Đại vương biết, thật sự là Kiều phu nhân dặn dò, nàng cũng rất đắn đo cho Đại vương.



- Gì?



Tào Bằng nghiêm mặt nói:



- Năm kia Tử Kiến làm bài phú Đồng Tước đài, Đại vương chắc vẫn nhớ?



- ta đương nhiên nhớ rõ



- Có thể Đại vương không hay biết có tiểu nhân âm thầm quấy phá, đem nội dung Đồng Tước đài phú sửa đổi, lộn Giang Đông từ trên xuống dưới, ai ai cũng biết, lòng đại vương đối với hai chị em họ Kiều, không hề có ác ý!



Trận chiến ở Kinh Châu, Đại vương có thể thắng lợi dễ dàng lấy được Kinh Nam.



Cớ gì Giang Đông lại có thái độ khác thường, giao phong với Đại vương? Về mặt này cố nhiên vì lòng tham của Tôn Quyền, nhưng đồng thời trên dưới Giang Đông, không đồng lòng bất mãn với đại vương. Đặc biệt là Thái Sử Từ, cực kỳ phẫn nộ đối với Đại vương. Thần vì Đại vương suy xét, cho nên mới giấu giếm sự tình này đi.



Tào Tháo nghe được, không khỏi ngẩn ra.



- Giang Đông lưu truyền cái gì?



Tào Bằng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:



- Tử Kiến làm Đồng Tước đài phú, từng có câu “ Nối liền hai cầu với Đông Tây”, Đại vương chắc hẳn vẫn nhớ rõ?



Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.



- Nhưng ở Giang Đông, câu này lại biến tướng thành “ Kéo theo hai nàng kiều về Đông Nam”



- hả?



Sau cái chết của Tôn Bá Phù, bốn mẹ con Kiều phu nhân, bị Tôn Quyền hãm hại, sống cực kỳ gian khổ. Rất nhiều bạn cũ Giang Đông vì chuyện này mà bất mãn, rồi lại sợ bị Tôn Trọng Mưu bạo ngược, không dám khuyên bảo gì.



Có kẻ sĩ sáng suốt, chính là Hội Kê Thái Thú Hạ Tề, thông qua Lục Tốn mà tìm được thần.



Đại vương có còn nhớ rõ, năm đó Tuân Diễn tiên sinh đi sứ Giang Đông, thần vì thư đồng đi tới trước, cũng khi đó, có điều khi tiếp xúc với Giang Đông hoa đình Lục thị, còn giúp một việc nhỏ. Lục Tốn sau đó lại liên hệ đến thần, hy vọng thần có thể chiếu cố bốn mẹ con Kiều phu nhân. Chỉ có điều không ngờ, Tiểu Hương cũng theo tới.



Thần đã nghĩ, Đại vương sớm muộn gì sẽ có một trận chiến đối với Giang Đông.



Nếu Tôn Thiệu có ở đó, tương lai Đại vương cũng có thể có một cái cớ, nói vì Tôn Thiệu muốn đoạt lại gia nghiệp, chinh phạt Giang Đông. Kể từ đó, bên trong Giang Đông tất nhiên sẽ xuất hiện sự tan rã... Như Hạ Tề và đám thuộc hạ cũ của Tôn Sách, nói không chừng sẽ theo Tôn Thiệu. Cứ thế, nếu Đại vương chinh phạt Giang Đông, có thể lập được công to.



Thúc phụ, ngươi nói xem chẳng phải ta cũng đang suy xét vì đại vương sao?



Tào Tháo nghe được, không khỏi lặng im suy nghĩ...



Nếu đúng như thế, đó cũng là một biện pháp. Chỉ có điều vì Tôn thị thảo phạt Tôn thị? trong lòng Tào Tháo, chung quy có chút không được thông suốt.



Nhưng không thể phủ nhận, nếu có tôn thiệu ở đó, đích xác có thể khiến Giang Đông bị chia rẽ..



Chỉ có điều muốn chắc chắn, vừa phải khống chế tốt được Tôn Thiệu, lại không thể nuôi hổ thành họa... Tào Tháo suy xét, hiển nhiên phải chu đáo hơn so với Tào Bằng, cũng càng nghĩ xa hơn. Hắn ngón tay nhẹ nhàng gõ vào án thư, ánh mắt sáng quắc, chăm chú nhìn Tào Bằng.



Mà Tào Bằng, thì cứ thản nhiên đứng.



Tôn thiệu nay lại là học trò của ngươi



- đúng vậy ah



Sư phụ xuất đầu lộ diện được cho trò, thì cũng có thể chấp nhận được quá khứ.



Chỉ có điều quan hệ, này còn có chút xa xôi. A Phúc, ngươi nếu cưới Tôn Thượng Hương, sao không thân thiết với Tôn thị hơn chút nữa? Như sau này khi xuất đầu vì tôn thiệu, cũng có thể dễ được phía nam Trường Giang chấp nhận.



Thân thiết hơn nữa?



Tào Bằng ngạc nhiên khó hiểu.



- Ha ha, ta cũng biết, nhị kiều đúng là dung mạo xinh đẹp.