Tào Tặc

Chương 708 : Giang sơn nhà ai

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


- Ý Đại Vương là…



- Ừ!



Tào Tháo nhắm hai mắt, trầm ngâm rồi đứng dậy.



Cũng không để ý tới Tào Bằng vẫn đang ngẩn ra, ông đi thẳng lên lầu. Sau trận ốm nặng tại Kinh Châu, xương cốt đã không còn tốt như trước nữa. Không giống như năm ngoái có thể thảo luận cả ngày cũng không thấy mệt mỏi. Nhưng hiện tại mới thương nghị một chút đã khiến ông mệt mỏi. Sự việc hôm nay rất nhiều nhưng cứ lên lầu nghỉ tạm trước một chút rồi bàn sau.



- Võ Hương Hầu, mời trở về.



Nội thị tiến lên, cung kính nói.



Lúc này Tào Bằng mới kịp phản ứng, không gặp Tào Tháo, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.



Lão già này sáng sớm tìm mình chính là muốn mình lấy Kiều phu nhân sao? Nếu đúng như vậy, vậy thì hắn không được nhàn nhã rồi.



- Xin hỏi cao tính đại danh?



- A…Võ Hương hầu khách khí, nô tỳ là Việt Bàn, tiện danh của nô tì sao đáng nhắc đến?



- Ồ, Việt Thường Thị …bình thường càng muốn nghe. Gần đây Đại vương ngủ có ngon không? Ăn uống thế nào?



Việt Bàn đưa Tào Bằng rời khỏi Tử Thần Các. Trên đường đi, Tào Bằng thấp giọng hỏi.



Một chiếc bánh bột ngô lặng lẽ rơi vào tay Việt Bàn. Việt Bàn vui mừng mặt mày hớn hở.



Tào Tháo rất đề phòng đối với hoạn quan, đã có vết xe đổ là Thập Thường năm xưa khiến cho ông nảy sinh cảm giác đề phòng khó hiểu với hoạn quan. Nhưng lên làm Ngụy Vương lại không thể thiếu những người này. Vì thế, Tào Tháo quản lý họ vô cùng nghiêm ngặt. Văn võ trong triều tiến đến cũng chưa bao giờ tỏ ra hòa nhã với những hoạn quan này.



Nhưng ngược lại Tào Bằng lại tỏ ra cực kỳ thân thiết.



Việt Bàn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:



- Đại vương lúc ngủ lúc không, thường thường là sau hai canh giờ sẽ tỉnh, nhưng tiếp đó lại rất khó ngủ lại. Trong khoảng thời gian này, Đại vương thường nghỉ tạm ở Tử Thần các, việc ăn uống cũng bình thường, chỉ có điều lượng cơm rất ít. Chỉ một chén cơm canh nhỏ cũng đủ rồi nên nhóm nô tì cũng rất lo lắng.



Tào Bằng nhíu mày.



Tào Tháo như vậy cũng không phải là hiện tượng tốt.



- Làm phiền Thường thị lao tâm lo lắng việc ăn uống, giấc ngủ cho Đại vương, dưỡng đủ tinh thần.



- Đây là bổn phận của nô tì.



Lúc ra khỏi Vương đô đã chính ngọ.



Sự lo âu của Tào Bằng càng nặng trĩu, lại có chút mờ mịt.



Tình trạng sức khỏe của Tào Tháo xem ra rất không tốt, từ giấc ngủ và miếng ăn của ông ta là có thể hiểu.



Nhớ rõ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng có một đoạn tình tiết như vậy.



Sau khi Tư Mã Ý hỏi Gia Cát Lượng thói quen cuộc sống hằng ngày liền kết luận mệnh Gia Cát Lượng không còn bao lâu nữa. Mà trên thực tế cuối cùng Gia Cát Lượng cũng như dự đoán của Tư Mã Ý, quá lao lực mà chết.



Lúc ấy cuộc sống hằng ngày của Gia Cát Lượng với Tào Tháo lúc này cũng giống nhau.



Sau khi Tào Bằng suy nghĩ thật lâu, đột nhiên vòng lại đi đến nơi của Trương Trọng Cảnh. Mặc dù hiện nay Trương Trọng Cảnh không có quan chức, nhưng địa vị cực kỳ cao. Trong triều vốn có ba danh nghĩa: Trương Cơ, Hoa Đà, Chi Tập. Tuy nhiên Chi Tập đã mất, chỉ còn hai người Trương Cơ, Hoa Đà lại càng quan trọng. Không ít đại thần trong triều đã tìm hai người khám và chữa bệnh, tuy rằng không có chức quan nhưng quý phủ luôn luôn ngựa xe như nước.



Tào Bằng và Trương Trọng Cảnh cũng coi như quen biết cũ, đột nhiên đến nhà thăm hỏi, cũng khiến Trương Trọng Cảnh vô cùng kích động.



Hai người ở thư phòng thảo luận thời gian rất lâu, đề tài chủ yếu là tập trung ở tình hình sức khỏe của Tào Tháo.



Trương Trọng Cảnh là thầy thuốc chuyên trách của Tào Tháo, mỗi khi đau đầu thì Tào Tháo lại tìm đến ông.



Theo như Trương Trọng Cảnh nói, tình hình sức khỏe của Tào Tháo không quá lạc quan, chủ yếu là một trận ốm nặng tại Kinh Nam đã khiến sức khỏe của Tào Tháo suy yếu. Vốn chỉ cần điều dưỡng là ổn nhưng Tào Tháo thân là Ngụy Vương, công việc bề bộn, cộng thêm năm ngoái lại chủ trì trận chiến bên sông Hung Nô, hao tổn tâm sức khiến người khác lo lắng.



- Nếu tiên sinh rảnh rỗi thì hãy đi lại nhiều hơn kiểm tra định kỳ sức khỏe cho Đại vương, để tránh có gì bất thường xảy ra.



- Việc này ta hiểu.
- Tử Sơn, ngươi quản lý Nghiệp Thành thế nào hả?



Sao để những kẻ lỗ mãng này hoành hành ngang ngược cưỡng đoạt dân nữ? Tên Tả Trung Lang Tướng rắm thối kia, sao bừa bãi như thế? Ngươi có muốn làm Giáo úy Nghiệp Thành nữa hay không? Nếu không muốn thì để ta đi gặp Đại Vương bãi chức Giáo Úy Nghiệp Thành của ngươi đi, ngươi về Huỳnh Dương cày ruộng cho ta.



Mặt Bộ Chất đỏ rực.



Y lập tức hét:



- Người đâu, còn không bắt đám cẩu tặc này cho ta, tiếp đãi tận tình cho ta.



Rồi sau đó, Bộ Chất không nói năng rườm rà cúi người hành lễ với Tào Bằng:



- Xin Công tử yên tâm, việc này Tử Sơn sẽ lấy lại công đạo cho Công tử.



Trình Diên lại thầm kêu khổ, biết rằng việc này sợ rằng không ổn rồi.



Tào Bằng nhìn y, đột nhiên nói:



- Trình Nghiệp Thành, đừng nói ta không nể mặt mũi của ngươi... Mời ngươi cứ đem việc này bẩm báo Đại Vương, nếu Đại vương bảo ta buông tay, thì mỗ sẽ buông tay,nhưng nếu Đại vương không mở lời, xin khuyên Trình Nghiệp Thành chớ nhúng tay vào việc này. Ta biết khó xử, nếu Hoàn Lang tìm ngươi, cứ nói hắn tới tìm ta.



Dứt lời, Tào Bằng giục ngựa đi lướt qua người Trình Diên.



Một câu của hắn đã phá hỏng con đường cầu xin của Trình Diên.



Xem ra vị Tào Diêm Vương này giận thật sự rồi. Cũng thật là, Hoàn Lang ngươi thường ngày hoành hành ngang ngược còn chưa tính, lại còn không biết sống chết trêu chọc vào kẻ giết người này? Đây chính là kẻ mà ngay cả Quốc trượng cũng dám diệt tộc, chỉ một Tả Trung Lang Tướng nho nhỏ ngươi có năng lực gì? Thôi, việc này ta quản không được, cũng không dám quản. Chọc giận vị Tào Diêm Vương này,nói không chừng ngay cả mình cũng bị cuốn theo vào...Thôi đi, cứ làm như không biết gì!



Nghĩ đến đây, Trình Diên vội chắp tay nói:



- Việc này không thuộc quản lý của tại hạ, đã có Giáo Úy quản rồi.



Nếu Bộ Giáo úy đã đến đây thì không có chuyện của hạ quan nữa.



Xin Quân hầu yên tâm, Nghiệp Thành này là Vương đô, không phải là nơi không có pháp luật. Việc này chắc sẽ không được tái diễn nữa.



Không thấy vị Tào Diêm Vương này mắng Bộ Chất giống như mắng đứa cháu sao.



Tuy mình là Nghiệp Thành Lệnh nhưng tốt nhất vẫn nên khiêm nhường một chút thì hơn.



Tào Bằng quay lại liếc Trình Diên, cũng chắp tay:



- Gửi lời hỏi thăm của ta tới lão đại nhân, ngày khác ta sẽ tới nhà thăm hỏi.



Dứt lời, Tào Bằng dẫn người đi.



***



Tào Bằng đi rồi, nhưng Trình Diên và Bộ Chất lại không thể đi.



Nhìn đám trang đinh khóc thét không ngừng này, Trình Diên khoát tay chặn lại, ra hiệu sai dịch đến đó hỗ trợ Bộ Chất bắt người.



- Bộ Giáo Úy...



- Nếu Trình Nghiệp Thành cầu xin hộ thì miễn mở lời.



Từ lúc Tử Sơn quy thuận Công tử tới nay chưa bao giờ bị trách mắng như này. Chuyện hôm nay nếu không làm tốt, Bộ Tử Sơn cũng không dám đi gặp mặt Công tử. Ta cũng biết ngươi khó xử, nếu Hoàn Lang có hỏi, cứ đổ hết lên người ta là được. Từ lúc Đại vương định đô ở Nghiệp Thành tới nay, Hoàn Lang đã hoành hành ngang ngược, ta cũng đang muốn trừng trị rồi.



Những lời này nói ra cũng thể hiện việc này không còn đường sống nữa.



Mặc kệ sau lưng Hoàn Lang là ai, Tào Bằng cũng không bỏ qua. Nghiệp thành sắp có phong ba rồi!



Trình Diên khẽ mỉm cười:



- Bộ Giáo úy hiểu lầm rồi, hạ quan cũng có ý chỉnh đốn Nghiệp Thành.



Tuy nói trị an Nghiệp Thành là trách nhiệm của Bộ Giáo úy, nhưng hạ quan là Nghiệp Thành lệnh, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?