Tào Tặc

Chương 710 : Ngươi có kế Trương Lương , ta có thang trèo tường .

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Đổng Tước Đài cách Nghiệp Thành chưa tới mười dặm.



Ban đêm xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn trăm người bị bắt vào đại lao Nghiệp Thành, mặc dù Tào Tháo đang ở Vương đô cũng không thể không biết chuyện này, nhưng vấn đề ở chỗ, đến nay Tào Tháo không bộc lộ thái độ gì.



Điều này chứng minh một số vấn đề!



Ông cũng không hài lòng đối với Hoàn Lang.



Có lẽ trong nội tâm Tào Tháo có ý muốn mượn tay Tào Bằng giáo huấn Hoàn Lang. Ai cũng biết Tào Bằng là con dao mổ sắc bén trong tay Tào Tháo, hơn nữa còn là dao mổ vĩnh viễn không gỉ.



Ánh nắng tươi sáng, chiếu khắp nơi.



Trong ngự hoa viên ở Vương đô, Biện phu nhân cười khanh khách ngồi xuống mọi người chung quanh.



Xung quanh là đám phu nhân của Tào Tháo, tính toán có hơn mười mấy người đang mồm năm miệng mười tố cáo với Biện phu nhân. Tuy nhiên Biện phu nhân trước sau vẫn tươi cười, không ngừng gật đầu xưng phải.



- Tỷ tỷ, việc này nếu Đại vương không quản được Tào Bằng kia, hắn đã cao ngạo chỉ sợ càng thêm kiêu căng....



- Đúng vây, tuy hắn là tộc cháu của Đại Vương, dựa vào chút công lao mà lại ương ngạnh hoành hành như thế, chẳng phải coi Nghiệp thành này là của Tào Bằng hắn sao? Đánh người còn chưa tính, còn bắt người lại, như thế là có ý gì? Còn nữa, Giáo úy Thành môn kia là cậu cả của hắn, cũng thật bừa bãi, thật khiến người ta buồn lòng.



-...



Từng người từng người líu ríu kể tội Tào Bằng.



Biện phu nhân trước sau vẫn mỉm cười, chỉ gật đầu.



Đợi mọi người nói xong, nàng mới mở miệng nói:



- Sầu lo của mọi người, ta hiểu rõ.



Võ Hương Hầu có lẽ hơi bừa bãi một chú, nhưng nếu nói kiêu ngạo ương ngạnh, hình như là hơi quá...Doãn gia muội tử, vừa rồi những lời muội nói kia không nên truyền ra ngoài. Võ Hương Hầu không phải chỉ dựa vào chút công lao sự nghiệp, mà là công lao vô cùng to lớn. Đại Vương coi hắn như con đẻ, nếu những lời vừa rồi của muội lọt vào tai Đại vương, chỉ sợ rước lấy tai họa, sau này nên ăn nói cẩn thận hơn. Tuy nhiên chuyện này ta sẽ nói lại với Đại Vương.Nói vậy chắc Đại vương cũng sẽ có quyết định, các muội muội không cần phải lo lắng mà tìm phiền toái đến Võ Hương hầu làm gì.



Nhưng có chuyện lại muốn các muội muội biết.



Đừng có đi trêu chọc vào Võ Hương Hầu, Võ Hương Hầu là một quân tử khiêm nhường.



Có chuyện gì hãy nghĩ kỹ rồi nói. Đừng nghe người ta nói vài câu thì đã rối loạn không đúng mực. Mà nay Đại vương không còn như năm xưa, mà là người của thiên hạ. Chúng ta làm viện nên cẩn thận nhiều hơn, đừng làm hỏng thanh danh của Đại vương.



Lời nói của Biện phu nhân rất ôn hòa nhưng lại mang ý cảnh cáo.



Các nữ nhân vội vàng đồng ý, hàn huyên chốc lát rồi mới cáo từ.



Các nàng đi rồi, Biện phu nhân vẫn ngồi chỗ cũ, trên mặt nàng vẫn là nụ cười thản nhiên như trước, một lát sau vỗ tay, hạ giọng nói:



- Ra hết đi.



Từ sau tấm bình phong phòng khác đi ra ba nữ tử.



Lớn tuổi hơn là bốn mươi, trẻ hơn chừng ba mươi tuổi.



Một người trong đó là mẫu thân của Tào Tiết, Vương Chiêu Nghi. Ba người thi lễ với Biện phu nhân rồi ngồi xuống.



- Vừa rồi lời họ nói đều nghe được chứ?



Vương Chiêu Nghi tiếp tục làm hũ nút, ngậm miệng không nói.



Nhưng một nữ tử vô cùng quyến rũ, khuôn mặt mang đầy nét phong tình, dịu dàng nói:



- Chỉ là một đám ngu xuẩn, tỷ tỷ để ý làm gì?



Nữ tử này là Trâu phu nhân.



Chính là thím của Trương Tú, chính là Trâu phu nhân đã từng ở bên Tào Tháo khi thất bại tại Uyển Thành.



Sau khi Tào Tháo binh bại, Trâu phu nhân theo Tào Tháo tới Hứa Đô. Trong nháy mắt, đã qua hơn mười năm nhưng vẫn thùy mị thướt tha, quyến rũ động lòng người như trước. Qua tuổi ba mươi tuổi lại như đào mật chín cây khiến người ta thèm nhỏ dãi. Tuy rằng không có con nhưng lại là nữ tử được Tào Tháo yêu thích nhất.



Mà nữ tử kia họ Đỗ.Vốn tên là đỗ nguyên, tuy nhiên mọi người đều thói quen gọi nàng là Đỗ phu nhân.



Tuổi nhỏ nhất, mới hai mươi tám, cũng vô cùng quyến rũ, nhưng ở trong sự quyến rũ lại có khí chất lạnh lùng diễm lệ.



Nàng vốn là vợ của Tần Nghi Lộc, bộ tướng của Lã Bố, sau này được Tào Tháo coi trọng, nạp làm thiếp thất.



Trong dã sử đời sau có cách nói như này: Quan Vũ cưỡi ngựa đi ngàn dặm là vì nữ tử họ Đỗ này. Vốn Quan Vũ coi trọng đỗ thị, từng thỉnh cầu Tào Tháo sau khi phá được Lã Bố muốn lấy đỗ thị làm vợ, Tào Tháo cũng đồng ý rồi. Nào ngờ Tào Tháo tuy rằng đồng ý nhưng lại hiếu kỳ, đỗ thị này có bản lĩnh gì khiến Quan Vũ ý chí sắt đá động lòng? Vì thế sau khi bắt đỗ thị làm tù binh đã đến thăm, vừa nhìn thấy Tào Tháo cũng lập tức động lòng liền nạp Đỗ thị làm thiếp thất.



Cuối cùng, Quan - Tào bất hòa...



Đỗ thị có một con trai, tên là Tần Lãng, năm nay mười hai tuổi.



Tuy không phải thân sinh cốt nhục của Tào Tháo nhưng Tào Tháo lại vô cùng yêu thích Tần Lãng.



Tần Lãng này văn võ song toàn, võ nghệ giỏi, cưỡi ngựa bắn cung thành thạo. Sau khi Đỗ thị đi theo Tào Tháo cũng rất khiêm tốn. Mặc dù không được Tào Tháo yêu thích như Trâu thị, nhưng cũng rất được Tào Tháo coi trọng.



Mấy nữ nhân này đều không có căn cơ!



Biện phu nhân thống lĩnh trong nhà, luôn phải có chút giúp đỡ.



Đỗ phu nhân bình tĩnh, Trâu phu nhân mạnh mẽ, Vương Chiêu Nghi vì liên quan đến Tào Tiết nên cũng rất thân cận với Biện phu nhân. Có ba người này trợ giúp, Biện phu nhân cũng là có chút lôi kéo đối với ba nữ nhân này.



- Chỉ là có người sau lưng xúi giục.
Ngươi theo ta ba năm, hiểu rõ tính tình của ta.



Con người của ta, làm việc chưa bao giờ so đo hậu quả, rất giỏi làm ruộng tại quê. Nhưng ai đắc tội với ta, ta tuyệt đối không bỏ qua. Những lời ta từng nói cũng tuyệt đối không bao giờ thay đổi. Trở về đi, nói lại với phu nhân, mong phu nhân thứ lỗi, ngày khác ta sẽ đến nhà xin lỗi phu nhân.



Giọng nói Tào Bằng vô cùng ôn hòa.



Nhưng Tào Xung nghe thì lại vô cùng chướng tai!



Y đột nhiên cảm thấy mình giống như một thằng hề giở đủ trò nhưng người ta căn bản không coi ra gì.



Không có thực lực, mọi thủ đoạn khôn vặt đều là giả.



Tào Xung nhìn vẻ tươi cười trên mặt Tào Bằng đột nhiên đứng dậy, cúi người thi lễ:



- Đa tạ thầy đã dạy bảo.



Đây chỉ sợ cũng là bài học cuối cùng Tào Bằng dạy Tào Xung.



Ý nghĩa chân chính, bài học cuối cùng.



Cái thi lễ này của Tào Xung, Tào Bằng chỉ thầm than trong lòng, lắc lắc đầu, không nói gì.



Tào Xung tức thì cáo từ rời đi.



Đúng lúc Mã Tắc từ bên ngoài tiến vào, Tào Bằng cũng không còn lòng dạ nào đi hỏi tình hình Hoàn Lang kia như nào.



- Ấu Thường, lấy ngựa cho ta.



Tâm trạng hắn có chút bực bội bước ra Hầu phủ.



Đã sớm có người dắt sư hổ thú đến, Tào Bằng xoay người lên ngựa đi ra ngoài thành. Mã Tắc vội vàng đi theo Tào Bằng, trước khi đi cũng sai người thông báo Sa ma Kha và Triệu Vân. Mặc kệ nói như thế nào, để một mình Tào Bằng rời khỏi vẫn có chút nguy hiểm. Thân là Nha tướng thân vệ của Tào Bằng, Sa ma Kha và Triệu Vân phải có một người đi theo.



***



Tầng hai trên Tử Thần các, Tào Tháo xoay người từ trên giường ngồi dậy, duỗi thắt lưng.



- Thật sự a Phúc đốt điền trang Hoàn Lang sao?



Việt Bàn vội đáp:



- Vâng…nô tì chỉ nghe nói, chưa đi xem. Tuy nhiên cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ đốt mấy gian phòng ở, đánh thương vài người, nhưng không có ai chết.



Tào Tháo mỉm cười:



- Tiểu tử khốn kiếp này lại không đổi được tất xấu bộp chộp của mình.



Trầm ngâm một lát, ông hỏi:



- Vậy người bên ngoài nói thế nào?



- Nhiều cách nói, có người nói Hoàn Lang gieo gió gặt bão, có người nói Võ Hương hầu khá hống hách.



- Ồ, có chút hống hách!



Tào Tháo khẽ nhếch khóe miệng lên:



- Hống hách như thế, không thể không phạt.



Như vậy đi, ngươi đi một chuyến đến phủ Võ Hương hầu, nói quả nhân phạt hắn một năm bổng lộc để bồi thường. Dù sao cũng là tài sản người ta, hắn sao có thể nói đốt là đốt? Còn nữa, cảnh cáo hắn thành thật một chút, nếu không quả nhân sẽ bắt hắn quay về Hứa Đô, để hắn một năm không được đoàn viên.



- Vâng!



Việt Bàn thầm mỉm cười.



Đây mà gọi là trừng phạt sao?



Một năm bổng lộc?



Có lẽ đối với quan viên bình thường mà nói, sự trừng phạt này khá nghiêm trọng, nhưng với Võ Hương hầu mà nói, có là gì chứ? Ai cũng biết, vị Võ Hương Hầu này là điểm kim thánh thủ, một ngày thu vào đấu vàng, căn bản không quan tâm chút bổng lộc này. Nghe nói, Tào Hồng trở về hai ngày này, tìm người khắp nơi, nói là phải làm một chuyện lớn.



Mà bàn tay đẩy phía sau nghe nói đó là Võ Hương hầu!



Trong triều đã có không ít người tỏ vẻ nguyện ý tham dự trong đó...Việt Bàn là một người không có tư cách, lại càng không có tài lực, nếu không thì cũng muốn …



Tuy nhiên bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Đại vương tin cậy và sủng ái Võ Hương hầu đến tột đỉnh rồi.



Trong lòng Việt Bàn như có chủ ý, nhất định phải qua lại với Võ Hương Hầu.



Cho dù không thành bằng hữu cũng đừng giống như cha con Hoàn Lang kia đắc tội với Tào Bằng.



Thật không ngờ sau khi Việt Bàn đi rồi, Tào Tháo ngồi xuống bàn học, chậm rãi viết xuống ba cái tên Tào Chương, Tào Thực và Tào Xung. Rất lâu sau, ông đột nhiên cầm bút nhúng mực quệt ngang lên cái tên Tào Xung, để lại trên đó một vệt mực thô nét!



- Khôn vặt, không làm được việc lớn…



Tào Tháo đứng dậy đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.



Nhìn chim hót líu lo bên ngoài, ông lại không kìm nổi khe khẽ thở dài...