Tào Tặc
Chương 711 : Vô Đương Phi Quân
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Điền trang của Hoàn Lang bị phá hủy gần như không còn.
Phòng xá bị đốt hơn phân nửa, còn có gần trăm người bị đánh thương. Hoàn Lang tức giận ngày hôm sau trên triều đã buộc tội Tào Bằng, nào ngờ văn võ cả triệu không ai đứng ra hưởng ứng.
Ngược lại còn có người đứng ra chỉ trích Hoàn Lang hoành hành ngang ngược ở Nghiệp Thành.
Từng tập chứng cứ dày cộp đặt trước mặt Hoàn Lang, Tào Hồng âm trầm nói:
- Nếu không xem tên còn tưởng là Đổng Trác sống lại. Uy phong lệnh lang thật lớn, coi Nghiệp đô này là hậu viện nhà mình sao?
Lời này nếu từ người khác nói cũng không được coi là gì.
Nhưng Tào Hồng thì khác hẳn, y là cận thần tâm phúc của Tào Tháo, lời nói giết tâm đến cực điểm khiến Hoàn Lang toát mồ hôi lạnh.
Cùng ngày, Tào Tháo hạ chiếu bãi chức Tả Trung Lang Tướng của Hoàn Lang, lập tức về Hứa Đô, không được ở lại Nghiệp Thành, đây chẳng khác nào đuổi Hoàn Lang ra khỏi trung tâm quyền lực, ngày sau muốn quay lại Nghiệp Thành chỉ sợ khó khăn rất lớn.
Từ lúc Hoàn Lang bị bãi chức quan, sự việc cũng được sáng tỏ.
Ngày đó, Tào Bằng nhập Vương Đô bái kiến Biện phu nhân, dưới sự giới thiệu của Biện phu nhân đã phong Tần Lãng làm Tướng quân phủ lệnh ngự sử. Thành viên tổ chức của Tào Bằng trước mắt có nhiều chỗ trống, cho nên bố trí một chỗ cho Tần Lãng cũng không coi là chuyện lớn gì. Đồng thời cũng xem như là tạo mặt mũi cho Biện phu nhân.
Thời gian một ngày trôi qua, bất giác đã qua mười lăm.
Tào Cấp trở về Hứa Đô, Tào Nam cũng muốn đi Tịnh Châu hội hợp với Đặng Tắc.
Lúc khởi hành, Tào Nam phó thác con út Đặng Vọng cho đám người Thái Diễm, xin bọn họ quan tâm đến. Phương bắc lạnh khủng khiếp, mà Đặng Vọng còn nhỏ, sợ sống không quen. Tuy nhiên Quách Dục lại không đi theo mà ở lại Nghiệp Thành.
Nàng đang mang thai, lần này trở về là để sinh nở.
Cho nên chỉ một mình Tào Nam đi còn toàn bộ mẹ con Quách Dục và Đặng Toàn đều ở lại Nghiệp Đô. Mặc kệ thế nào, Quách Hoàn là em gái của Quách Dục, ở lại Nghiệp Đô cũng tiện chăm sóc, đám người Thái Diễm đương nhiên cũng không phản đối.
Ngày hai mươi mốt tháng giêng, lão phu nhân quyết định trở về Huỳnh Dương.
Đi theo có ba người Hạ Hầu Chân, Bộ Loan, Chân Mật.
Lão phu nhân nhớ điền trang Huỳnh Dương, hơn nữa cũng không thích không khí tại Nghiệp Thành.
Nghiệp Thành phồn hoa hưng thịnh không bằng Hứa Đô, cũng không bằng Trường An và Lạc Dương; nhưng không khí có chút áp lực, mỗi ngày đều sẽ xảy ra nhiều việc, khiến người ta cảm thấy khẩn trương. Đồng thời lão phu nhân nghe nói năm đó khi phá Nghiệp Đô thành, Tào Tháo từng hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, tắm máu Nghiệp Đô, ước chừng có bốn vạn người chết oang chết uổng.
Một tòa thành trì như vậy đương nhiên khiến lão phu nhân cảm thấy không thoải mái.
Vì thế sau khi bà yêu cầu, Tào Bằng đành phải đồng ý.
Cũng may Huỳnh Dương cách Nghiệp Đô cũng rất gần Hứa Đô, bất kể là Tào Bằng hay là Tào Cấp đều tiện lui tới.
Chỉ có điều khi mẫu thân đi rồi vẫn khiến Tào Bằng cảm giác có chút mất mát.
Sau khi hắn khẩn cầu Tào Tháo đã tiễn thẳng lão phu nhân qua Hoàng Hà, đến Diên Tân rồi mới quay về Nghiệp Đô.
Trước khi chưa tay, hắn dặn dò ba người Hạ Hầu Chân nhất định phải quan tâm nhiều tới lão phu nhân.
- Quân hầu, từ lúc làm Tư Đãi Giáo Úy đến nay vì sao Đại Vương vẫn không an bài gì? Chẳng lẽ cứ thủ ở Nghiệp Đô hay sao?
Lúc Tào Bằng lên thuyền, đột nhiên Hạ Hầu Chân khẽ hỏi.
- Chỉ sợ không phải.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, đáp:
- Ta từng hỏi Phụng Hiếu nhưng vẫn chưa có đáp án. Tuy nhiên từ trong lời nói của hắn thì dường như Đại vương có sứ mệnh quan trọng giao cho ta. Đoán chừng qua một thời gian nữa sẽ hạ chiếu bổ nhiệm.
Nhưng ta thật sự muốn đóng giữ tại Nghiệp Thành, mà đoán chừng Đại Vương chưa chắc đồng ý.
Về phần sẽ phái đi đâu, trước mắt rất khó nói. Nhưng thật ra ta có nghe được phong thanh,nói là Đại Vương chuẩn bị thi hành chế độ Phủ binh tại bốn nơi Lương Châu, Tịnh Châu, U Châu và Tào Châu. Nếu đúng như vậy, chỉ sợ việc bổ nhiệm và chuyện này có liên quan. Vả lại ngẫm nghĩ chắc không lâu nữa là sẽ có tin tức chuẩn xác.
- Quân hầu...
- Ừ?
- Có chuyện muốn thương lượng cùng huynh.
- Phu nhân cứ nói.
Hạ Hầu Châu đỏ mặt, sau khi do dự một chút mới khẽ nói:
- Đại huynh của muội không muốn ở lại Nghiệp Đô, hy vọng được ra biên ải kiến lập công lao sự nghiệp. Nếu Quân hầu thiếu chức, có thể phái đại huynh muội đi cùng được không? Tuy nhiên nếu khó xử thì thôi. Thiếp thân chỉ thấy đại huynh cả ngày buồn bực, cho nên mới muốn giúp huynh ấy.
Cha mẹ Hạ Hầu Chân chết sớm, chỉ có một ca ca là Hạ Hầu Thượng.
Mà nay Hạ Hầu Thượng làm Tư mã Ngụy quận, phối hợp với Bộ Chất bảo vệ Nghiệp Đô. Nhưng ở trong nội tâm, Hạ Hầu Thượng vẫn khát vọng thành lập công lao sự nghiệp, nhưng lại chưa có cơ hội. Tình cảm huynh muội Hạ Hầu Chân và Hạ Hầu Thượng rất tốt, vì thế mới khẩn cầu Tào Bằng.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Việc này muội cứ yên tâm, nếu đại huynh nguyện đi theo, ta sẽ không phản đối.
Đối với Vương Bình, ngay từ đầu Tào Bằng vẫn chưa coi trọng lắm.
Hoặc là nói không coi trọng Vương Bình như Mã Tắc và Hướng Sủng. Trong mắt hắn, Vương Bình chỉ là may mắn một chút, chứ tài năng chỉ bậc trung, không được coi là đại tướng. Không ngờ người này lại biết hình thức tác chiến vùng núi.
Giả Long là ai?
Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên nghe Vương Bình giới thiệu, dường như cũng là một người tài.
Đáng tiếc vào đầu năm Thái Bình đã chết trong tay Lưu Yên.
- Vậy binh viên kia tìm kiếm như thế nào?
Vương Bình cười nói:
- Công tử, năm đó binh mã của Giả Long tướng quân được chào mời trong tộc Nam Trung. Nay Công tử có Sa Ma Kha tướng quân, sao không phải người này tới Ngũ Khê Man chiêu mộ binh mã? Mặc dù Ngũ Khê Man không ở Tây Xuyên nhưng lại sống trong núi, đối với hoàn cảnh trong núi đương nhiên không hề xa lạ.
- A!
Tào Bằng nghe vậy mừng rỡ, liên tục gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.
Hắn vội vẫy tay gọi Tôn Thiệu lại:
- Bá Văn, cháu hãy đi tìm Sa Sa tới đấy, nói là ta có chuyện quan trọng cần chỉ bảo hắn.
- Vâng!
Tôn Thiệu vội vàng xoay người đi, một lát sau thấy Sa ma Kha mặt mũi bầm dập chạy tới.
- Sa Sa, ngươi sao vậy?
- Ha hả, không sao....mới vừa rồi luận bàn với Tử Long, không cẩn thận bị hắn đánh trúng...
Tuy nhiên công tử yên tâm, hắn cũng không khá hơn đâu, ta hung hãn đánh cho hắn mấy quyền, đoán chừng lúc này cũng đang rất đau.
Tào Bằng thấy Tôn Thiệu đứng bên bĩu môi.
Rất rõ ràng Sa ma Kha nói hơi khoa trương, chỉ sợ là chính y đã bị Triệu Vân xử lý.
Tuy nhiên Tào Bằng cũng không để tâm, hắn tìm Sa ma Kha đến cũng không phải là hỏi kết quả chiến đấu giữa y và Triệu Vân.
- Sa Sa, ngươi là tộc nhân của Ngũ Khê Man, có am hiểu kỹ thuật tác chiến vùng núi không?
Sa ma kha ngẩn ra, chợt nhếch miệng cười nói:
- Nói Công tử đừng chê cười, người ngũ Khê Man ta từ nhỏ lớn lên ở trong núi, người nào cũng từng ẩu đả trong núi. Đừng nói nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng không thể khinh thường.
- Ta muốn có ba nghìn tinh tốt, ngươi có chiêu mộ được cho ta không?
- Hả?
Sa ma Kha hơi sửng sốt, rồi lập tức liên tục gật đầu:
- Đừng nói ba nghìn, dù là năm sáu nghìn, mười nghìn cũng được.
- Ta không cần mười nghìn, cũng không cần năm sáu nghìn, ta chỉ cần ba nghìn là đủ rồi.
Tuy nhiên, lần này ta chọn lựa sẽ cực kỳ nghiêm khắc. Sau khi chọn lựa xong sẽ do ngươi đảm nhiệm Giáo Úy, thống soái binh mã. Ta sẽ phải Tử Quân cùng ngươi trở về Ngũ Khê Nam để chiêu mộ. Từ Quân sẽ phụ trách thao luyện, ngươi có bằng lòng không?
- Ta làm Giáo Úy?
Sa Ma Kha bất ngờ, vui sướng, liên tục gật đầu.
- Vậy ngươi hãy lập tức đi chuẩn bị, muộn nhất sáng sớm ngày mai khởi hành.
Sau khi tới Võ Lăng rồi hãy liên lạc với hai người là Đặng Thái thú và Phan tướng quân. Sau khi nhân mã triệu tập chỉnh tề thì huấn luyện tại địa phương. Khi nào huấn luyện thành thì báo danh với ta, hiểu chưa?
- Mạt tướng hiểu!
Xưa nay Tào Bằng đều là dao sắc chặt đay, nói làm liền làm.
Nếu phải huấn luyện binh vùng núi, vậy thì hoàn cảnh tốt nhất chính là Võ Lăng.
Tuy rằng Hán Trung cũng được, nhưng lúc này lại không thích hợp để đóng binh mã ở đó, tránh khiến cho Lưu Chương khẩn trương.
Võ Lăng có Đặng Phạm và Phan Chương ở đó, mà Sa ma Kha làm Thống soái binh mã,có thể giảm bớt những phiền toái không cần thiết cho Vương Bình toàn lực huấn luyện binh mã.
- Công tử, vậy tổ quân này lấy tên gọi là gì?
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên cười nói:
- Vô Đương, gọi là Vô Đương Phi Quân, mọi người nghĩ sao?