Tào Tặc

Chương 714 : Loạn Liêu Đông

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


- Thiếp thân cũng phải đi theo?



Đại Kiều kinh ngạc che miệng lại, kêu lên, khiến Tào Bằng không biết nên trả lời ra sao.



Mã cũng không thể nói cho Đại Kiều biết là do lão Tào kia đẩy mình lại với nàng, nếu không thì hắn đã không khó xử như này.



Sau khi vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng Tào Bằng quyết định chọn cách nói như Việt Bàn.



- Vốn ta định để phu nhân ở lại, nhưng lại cảm thấy như thế không thỏa đáng.



Bá Văn nay còn nhỏ, trên đường đi cũng cần người quan tâm. Mà nay lại đi quận Trác, không biết năm tháng nào mới trở về, cho nên càng nghĩ càng thấy phu nhân đi theo là tốt hơn, cũng có thể khiến Bá Văn an tâm.



Lý do này thật quá gượng ép, nhưng thật sự Tào Bằng không tìm được lý do nào hay hơn.



Cũng may Đại Kiều phu nhân là nữ tử khá đơn thuần, tính cách dịu dàng, suy xét cũng đơn giản.



Quả thật nàng cũng không muốn xa Tôn Thiệu, dù sao Tào Bằng nói cũng đúng, Tôn Thiệu đi quận Trác, xem như có một nơi đúng đắn để đi, thân bất do kỷ, đến lúc đó muốn gặp Tôn Thiệu cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Kiều phu nhân đã quên lúc trước Tôn Thiệu đi theo Tào Bằng đến Hà Hoàng một năm, Tào Bằng cũng không để nàng đi theo.



- Nếu đã vậy, thì làm phiền quân hầu rồi.



Ra khỏi phòng, Tào Bằng vỗ vỗ trán, thở phào một hơi.



Cứ đưa đi theo rồi hãy bàn sau, về phần có thể nên duyên hay không thì vẫn phải xem duyên phận. Có duyên phận thì đương nhiên sẽ dễ dàng, nếu không có, khoảng cách quận Trác với Nghiệp Đô khá xa, Tào Tháo lúc đó muốn quản cũng quản không được.



Nhưng ngược lại Tôn Thiệu...



Tào Bằng cảm thấy cậu ta gần đây càng lúc càng tỏ ra thân thiết với mình!



***



Trong nháy mắt, ba ngày đi qua.



Tào Bằng chính thức nhận ấn tín và dây đeo triện Xa Kỵ tướng quân dân bộ khởi hành đi tới quận Trác.



Phủ Đô Hộ Ngũ Quân tại quận Trác đã thành lập xong, nghe nói Trương Liêu đã hao phí không ít tâm tư. Hết thảy phải sắp xếp xong, muốn trì hoãn cũng không được. Dù sao Phủ binh Lương Châu cũng đã bắt đầu thi hành, Phủ binh ba Châu cũng đã kiến thiết, chuẩn bị thỏa đáng. Cụ thể như tiến hành khuếch trương còn cần sau khi Tào Bằng đến quận Trác tiến hành thảo luận với Đại Đô đốc ba Châu. Đối với việc này, Bàng Thống cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Bàng Thống rất quen thuộc với hình thức Phủ binh, mấy năm trấn thủ tại Hà Tây, có thể nói là phủ binh Hà Tây đều do một tay y tổ chức thành lập và mở rộng, đương nhiên kinh nghiệm rất nhiều.



Mà nay lại có hai người Pháp Chính, Ngô Xán hiệp trợ, có thể nói là bổ khuyết cho nhau.



Lục Tốn đề cử Ngô Xán này quả nhiên là khác thường, năng lực người này rất giỏi, lại càng giỏi về xử lý tạp vụ.



Nhưng cũng đừng xem thương năng lực này, ít nhất từ khi Ngô Xán đến đây, bất kể là Bàng Thống hay Pháp Chính đều cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Rất nhiều việc đã được Ngô Xán xử lý chu đáo. Trước kia, dưới Tào Bằng có Bộ Chất, sau đó lại có Hám Trạch, Giả Quỳ, Bàng Lâm phụ tá, sau khi đến Kinh Châu, lại có đám người Đỗ Kỳ, Tưởng Uyển xử lý một số việc vặt thông thường cho hắn.



Nhưng khi đám người Đỗ Kỳ, Tưởng Uyển đi hết, bên cạnh Tào Bằng vẫn thiếu một nhân tài xử lý tạp vụ.



Cho dù là Gia Cát Quân cũng không khiến hắn thật sự hài lòng.
Nếu Đại Đô Hộ có gì chỉ bảo, chỉ cần nổi trống là toàn bộ trong thành đều biết.



Nơi này là tổ trạch của Trương Phi?



Tào Bằng lập tức mỉm cười!



- Nơi đây có lẽ có vườn đào?



- Vườn đào?



Trương Liêu hơi sửng sốt, chợt nói:



- Đi về phía tây mười dặm, qua sông quả thật là có một rừng đào.Tuy nhiên có phải là đào viên như lời Đại Đô Hộ nói hay không thì không rõ lắm. Bởi vì bên vườn đào nhất định phải có một đình, cho nên người địa phương gọi là “Đào đình”. Lúc này hoa đào đã điêu linh, lại không có cảnh sắc.



Tào Bằng, trầm mặc!



Không có vườn đào, vậy cũng vốn không có điển cố kết nghĩa đào viên kia.



Tuy sớm đã biết đó là bịa đặt nhưng khi hắn nghe sự thật vẫn có chút thất vọng.



Đi vào Bạch Hổ Đường, Tào Bằng ngồi vào vị trí chủ.



Ngô Xán mang theo người bố trí ổn thỏa.



Binh mã đóng ở đằng trước quân, gia quyến và nô bộc thì thu dọn tại hậu viện.



Bàng Thống và Pháp Chính hộ tống Tào Bằng đi vào Bạch Hổ Đường, ngồi xuống bên cạnh Tào Bằng.



- Thế cục hiện nay của U Châu như thế nào?



- Trên cơ bản vẫn rất yên bình, không xảy ra phiền toái gì lớn. Tuy nhiên từ đầu năm tới nay, Công Tôn thị ở Liêu Đông có qua lại thường xuyên với Cao Cú Lệ, mấy ngày trước Lã Thị Hán Quốc đã phái người tiến đế đệ trình viện binh với ta, nói rằng Cao Cú Lệ Vương Vị Cung kia không ngừng khiêu khích, đã xảy ra nhiều lần xung đột, trong đó có không ít dấu vết của Công Tôn thị khiến Lã Thị Hán Quốc cảm nhận được áp lực rất lớn. Ta vốn có ý xuất binh viện trợ nhưng năm ngoái lại xảy ra trận chiến với Hung Nô, làm ta cũng bất lực. Đầu xuân tới nay, Công Tôn thị đã gây gổ không ít.



Nhưng sự liên lạc giữa bọn họ và Cao Cú Lệ vẫn không hề ngừng nghỉ.



- Công Tôn Khang phải không?



- Đúng vậy!



Công Tôn thị tại Liêu Đông là cường hào bản địa Liêu Đông, thực lực khá mạnh.



Thời điểm Tào Tháo tiêu diệt Viên Hi, Công Tôn thị từng từng tương trợ Viên Hi, tuy nhiên sau đó thấy Tào Tháo quá mạnh liền lập tức thay đổi thái độ. Tuy nhiên, Công Tôn thị ở Liêu Đông, đích thật là vọng tộc hào môn, thâm căn cố đế. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà vài lần Tào Tháo muốn nhổ tận gốc Công Tôn thị nhưng cuối cùng lại buông tha cho.



Sắc mặt Tào Bằng bỗng dừng trầm xuống.



- Sứ giả Lã Thị Hán Quốc giờ đang ở đâu?