Tào Tặc

Chương 716 : Loạn Liêu Đông

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Vì thế đám người Chu Kỳ dần dần bắt đầu tại đứng vững gót chân trên triều đường, bộc lộ tài năng phi phàm.



- Tiểu Vương tử đã năm tuổi!



- Ổ?



Tào Bằng thầm run lên, ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ.



Càng lớn càng giống Đại Đô Hộ, vô cùng tuấn lãng...Vương Thượng đặt tên là Tào Niệm. Lần này Kỳ đến đây, Vương thượng có nhờ ta mang theo một bức họa, nói là tìm cơ hội đưa cho Đại Đô Hộ.



Chu Kỳ nói xong lấy trong bọc hành lý ra một bức họa.



Tổng cộng có hơn mười bức, mỗi một bức đều vẽ một đứa trẻ.



Từ một đứa trẻ trong tã lót đến năm tuổi, bức vẽ được vẽ bởi hết tâm sức nên bức nào cũng sống động.



Niệm nhi trong tã lót.



Niệm nhi tập nói.



Niệm nhi tập đi.



Tào Bằng càng xem, đôi mắt ướt lệ.



Nay hắn đã có mười đứa con, giờ thêm Tào Niệm là mười một đứa. Mà trong những đứa con mình, hắn áy náy nhất vẫn là Tào Niệm. Từ lúc Tào Niệm sinh ra đến nay, thậm chí hắn chưa từng được gặp Tào Niệm, lại càng không được thể hiện trách nhiệm của một người cha. Bức vẽ đã gợi nơi mềm mại nhất ở trong lòng Tào Bằng.



Hơn nữa ngày, Tào Bằng mới xem như ổn định cảm xúc.



Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ, hạ giọng nói:



- Lão Chu, phiền ngươi sau khi trở về chuyển lời với Vương Thượng, nói rằng ta rất nhớ nàng, cũng rất nhớ Niệm nhi. Nếu như có thể, hy vọng được gặp mẹ con nàng.



Lã Hán, Quy Hán Thành.



Mùa hè nắng chói chang, Lã Lam trèo lên Vọng Hải Các.



Đây là kiến trúc cao nhất của Hán Thành, gồm có bốn tầng. Đứng trên Vọng Hải Các, có thể nhìn xuống toàn bộ Quy Hán Thành, đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy đường chân trời. Gió thổi tới từ mặt biển, mát mẻ mà dễ chịu.



Thấp thoáng, có tiếng hô hào của người chèo thuyền truyền tới….



-Mẫu thân!



Một giọng nói non nớt từ sau lưng truyền tới, khiến Lã Lam giật mình, nàng vội xoay người lại.
Hiếm khi thấy Lã Lam vui như vậy, nhất là từ sau việc khai chiến với Cao Cú Lệ vào năm ngoái, suốt ngày mặt mày u sầu.



-Chu Tướng quân, Đại Đô Hộ còn nói gì nữa?



Chu Kỳ vội chắp tay nói:



-Đại Đô Hộ nói, nay không phải lúc để quyết đấu với Cao Cú Lệ. binh mã các bên, đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ, hơn nữa hai nơi Tịnh Châu và Tào Châu, cũng cần có một quá trình. Vì vậy, Đại Đô Hộ căn dặn, xin thượng Vượng tận lực duy trì thế phòng ngự, ổn định cục diện trước. Về phần thông lộ trên bờ Liêu Đông, cũng không cần lo lắng.



-Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách, lệnh cho Chu Tĩnh Hải Chu tướng quân, điều động năm chiếc thuyền lớn từ núi Úc Châu, chuyên để lui tới giữa U châu và Lã Hán. Đến lúc đó, vật tư mà Vương Thượng cần thiết, cố gắng vận chuyển hết theo đường biển vào Lã Hán.



-Về thời gian cụ thể, đến lúc đó Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách thông báo cho Vương Thượng.



Nào có ai hay, lúc này Lã Lam căn bản chẳng còn tâm trí lo những chuyện này.



Nàng buột miệng nói:



-Chẳng phải A Phúc nói, muốn gặp Niệm Nhi sao?



-Chàng có nói, sẽ gặp Niệm Nhi bằng cách nào không? Là chàng đến đây, hay là để Niệm Nhi qua đó? Ngươi mau nói đi.



Chu Kỳ không nhịn được cười.



-Vương Thượng, Đại Đô Hộ dặn dò, nay người vừa đến quận Trác, nhất thời không tài nào rời khỏi. Một tháng sau, người sẽ tuần tra U Châu, đến lúc đó hy vọng Vương Thượng, đưa thế tử đến thành Cô Trúc. Người sẽ đón thế tử tại thành Cô Trúc, sau đó quay trở lại quận Trác. Đại Đô Hộ còn nói, xin Vương Thượng hãy nhẫn nại thêm khoản thời gian. Trễ nhất là mùa xuân năm tới, người nhất định sẽ dẫn thế tử, đến Quy Hán Thành thăm Vương Thượng.



Lã Lam lập tức mỉm cười.



-Ta nhẫn nại được, ta nhất định có thể nhẫn nại được!



Nàng ta tự lẩm bẩm một mình, ôm lấy Tào Niệm vào lòng, hạ giọng nói:



-Niệm Nhi, con sắp được trông thấy cha con rồi.



Thuyền buôn đạp gió rẽ sóng, lướt đi trên mặt biển rộng mênh mông.



Tháng sáu cuối hạ, khu vực biển ở bán đảo Liêu Đông đã có chút cảm giác mát lạnh. Trên thuyền có cắm một lá cờ rồng đen, chứng tỏ là con thuyền buôn đến từ đại lục. Thông thường mà nói, trên khu vực biển này, Tào Ngụy gần như là không hề có đối thủ. Người có thể chống lại y, chính là thủy quân Giang Đông. Tuy nhiên thủy quân Giang Đông sở trường tác chiến trên sông lớn bao nhiêu, thì ngược lại sức chiến đấu trên biển có chút yếu kém.



Điều này cũng có liên quan đến phương hướng thành lập quân đội của thủy quân Giang Đông.



Tôn Quyền hi vọng an phận ở một chỗ, sử dụng tất cả địa hình có lợi của Đông Nam, dựa vào hào rạch sông ngòi tự nhiên để chống lại Tào Tháo. Do đó sau khi y nắm giữ Giang Đông, y đã ra sức đẩy mạnh phương châm xây dựng quân ngũ sao cho nhỏ nhanh và linh hoạt, để thuận tiện cho việc tác chiến trên sông nước.



Mà phương châm này, vừa hay lại không hẹn mà cùng ý tưởng với Chu Du, hai người nhanh chóng đạt đến sự thống nhất.