Tào Tặc

Chương 724 : Kiêu hùng mạt lộ

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Không lâu trước đó, Lưu Bị còn hăng hái. Sau khi kết giao với Quan Vũ và Trương Phi, hắn tung hoành thiên hạ. Vậy mà bây giờ nhìn lại ông đã già, năm mươi năm đã trôi qua, thương tích đầy mình. Điều đó khiến cho Lưu Bị có một dự cảm giác vô cùng kỳ lạ khi ngồi ở trên chiến mã.



Có lẽ hôm nay ông sẽ chết ở chỗ này.



Tả thị ở thành đô là một cường hào lâu đời. Nghe nói thời Cao Tổ chưa định thiên hạ, còn thai nghén Hán Trung thì Tả thị đã cắm rễ ở Thành Đô. Thoáng một cái trải qua mấy trăm năm, mặc dù Tả thị đã xuống dốc nhưng thực lực thì vẫn còn.



Sau khi Lưu Bị đến Tây Xuyên thì thái độ gia chủ của Tả thị làTả Hầu vẫn rất mập mờ, không thể hiện rõ là ủng hộ Lưu Bị, cũng không tỏ thái độ phản đối. Thậm chí khi Lưu Bị chiếm lĩnh Thành Đô thì Tả Hầu cũng không hề có một thái độ rõ ràng nào. Đương nhiên, vì Tả Hầu là một cường hào thế gia nên Lưu Bị cũng không dám có thái độ quá mức cứng rắn. Ông đối đãi với Tả thị phần lớn là lôi kéo mời chào là chính.



Không có ông thì Tả thị không cầm nổi ngành muối ở Tây Xuyên trong tay.



Cho dù là kinh tế của Tây Xuyên hỗn loạn thì vẫn không ảnh hưởng lớn đến Tả thị. Trong tay nắm mười mấy hồ chứa nước làm muối, đủ để Tả thị đứng vững ở thế bất bại. Từ khi theo Lưu Yên nhập Tây Xuyên khai thủy, trải qua hai mươi năm phong ba, Tả Hầu đã hùng cứ ở Thành Đô.



Lưu Bị không dám cứng rắn với Tả thị, chỉ có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ.



Nhưng rồi không ngờ rằng, cuối cùng Tả thị ra tay đã khiến đại kế của Lưu Bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.



Lưu Bị lên ngựa, vừa mới lao ra phủ thì thấy Trương Phi cả người đẫm máu từ xa chạy vội lại.



Bát xà mâu nồng đượm mùi máu tươi.



Giáp trụ cả người loang lổ rách nát, nhìn qua vô cùng thảm hại.



- Ca ca, chạy đi!



- Dực Đức, tình hình thế nào?



- Cổng bắc đã mất rồi. Tả thị liên hợp với sáu đại cường hào ở Thành Đô, tập hợp hơn năm nghìn người, cấu kết cùng với. Đại tướng của Tào quân có Trương Cáp, Điển Mãn, Hứa Nghi đã chiếm lĩnh cổng bắc. Ngô Ý đang dẫn người chống cự nhưng lòng quân đã loạn, khó duy trì lâu dài được. Bây giờ cửa nam ở do Lã Cát trấn thủ. Huynh trưởng mau cùng ta phá vòng vây.



- Trời ơi!



Lưu Bị ngửa mặt lên trời thở dài.



Nhưng bây giờ không cho phép ông do dự nữa, thậm chí không kịp mang theo người nhà, phải cùng đi với Trương Phi chạy ra cửa nam Thành Đô. Lúc này Thành Đô đã đại loạn, bại quân ở khắp nơi. Lúc này quân lính đã không thể khống chế được nữa, có nhiều kẻ giết người vô tội lung tung, tranh giành lấy tài sản, náo loạn dân chúng, lửa cháy ngút trời. Lưu Bị không thể lo lắng cho những chuyện này, chỉ biết cùng Trương Phi liều chết phá vòng vây ra hướng cửa nam.



Dọc trên đường đi, người chết vô số.



Khi đến cửa nam thì cửa nam cũng đang đại loạn.



Cũng may là lúc này Lã Cát có thể ổn định cục diện. Y nhìn thấy Lưu Bị thì la lớn:



- Chủ công, Thành Đô đã không thể thủ vững. Nghiêm Nhan lão nhân đã dẫn binh gần đến cửa nam rồi. Nếu không phá vòng vây thì e rằng khó thoát thân.



- Phá vòng vây! Phá vòng vây!



Lúc này Lưu Bị không nghĩ ra cuối cùng phải đi về nơi nào, chỉ có thể dựa vào bản năng, hoảng loạn mà đi.



Làm sao mà Tả thị lại đột nhiên tạo phản?



Lưu Bị tự thấy mình đối đãi Tả thị không tệ, không hiểu vì sao Tả Hầu lại như thế.



Tuy nhiên thực tế không cho phép hắn suy xét nhiều. Ba người Lưu Bị, Trương Phi, Lã Cát thừa lúc trời tối lao ra Thành Đô.



Bóng tối nặng nề, xa xa tiếng ồn ào náo động ở Thành Đô vọng lại phía sau.



Lưu Bị đột nhiên ghìm ngựa:



- Dực Đức, chúng ta xem nên đi về nơi nào?



Lúc này ông đã rối loạn, không biết phải làm thế nào.


Đại cữu gia nói cả cuộc đời này bọn họ cũng sẽ không nói cho đại công tử biết chân tướng.



Chỉ mong rằng hắn có thể khoái khoái lạc lạc, trưởng thành ở Tây Vực, tương lai có được sự nghiệp của hắn, sẽ không cho hắn trở về Trung Nguyên.



Lưu Bị nghe được, nước mắt giàn giụa.



Lúc này đây, ông thật sự khóc, tuy nhiên có mang theo một chút niềm vui trong đó.



Lưu Bị ngồi trên ngựa chắp tay rồi đột nhiên vứt bảo kiếm trong tay xuống:



- Tử Long, hãy lấy thủ cấp của ta mà đi lĩnh công đi.



Triệu Vân xuống ngựa, đi chậm rãi.



Bàn tay cầm Long Đảm thương cũng siết chặt hơn.



Y nhìn Lưu Bị, cắn chặt răng, nhưng trước sau vẫn không thể hạ quyết định được.



Một lúc lâu sau, y đột nhiên thở dài một tiếng:



- Chủ công, đây là lần cuối cùng Vân gọi người một tiếng “chủ công”. Người hãy đi đi.



- Hả?



Triệu Vân nói:



- Sự việc năm đó chớ nên nhắc lại.



Vốn ta chỉ là một tiểu tốt được Huyền Đức Công coi trọng, vốn phải máu chảy đầu rơi. Chuyện ở Trường Bản pha năm đó, Công tử đối xử với Tử Long quá nặng. Mấy lần ta phạm vào việc, có thể là tội chết nhưng Công tử đều khoan thứ. Hôm nay ta giết Huyền Đức Công là bất nhân bất nghĩa. Nhưng ta để cho Huyền Đức Công đi cũng là bất trung. Thôi mời Huyền Đức Công hãy mau đi. Khi quay về Vân sẽ tự đi thỉnh tội với Công tử.



Dứt lời, Triệu Vân giơ đại thương lên, ra lệnh cho quân tốt tránh đường.



Lưu Bị ngẩn ra rồi chợt mừng rỡ.



Ông không kịp quay về hướng Triệu Vân nói lời cảm tạ, giục ngựa bước đi.



Lã Cát theo sát phía sau Lưu Bị, khoảnh khắc lướt qua Triệu Vân thì liếc mắt nhìn trộm Triệu Vân một cái.



Nói thật, vừa rồi gã đã tuyệt vọng, không ngờ lại tìm được đường sống trong chỗ chết.



“Đúng là thằng ngốc!



Nếu là ta, ta nhất định lấy tính mạng hắn… »



Lã Cát nghĩ đến đây thì trong lòng đột nhiên nổi lên một tia sát khí.



“Nếu như ta giết Lưu Bị thì sẽ như thế nào?”



Nhưng gã lại nghĩ, năm đó gã vứt bỏ Lã Bố, cũng chẳng khác nào là kết hạ sâu thù với Tào Bằng. Phải biết rằng, Tào Bằng và Lã thị có quan hệ chặt chẽ một nhà. Mà bây giờ Lã thị đã ra hải ngoài, đứng vững, hưng lập một quốc gia quy thuận Tào Tháo.



Cho dù bây giờ gã giết Lưu Bị, sợ là tới tay Tào Tháo sẽ không được tốt.



Thực hối hận, lúc trước đã nhìn sai…



Triệu Vân nhìn theo đám người Lưu Bị bỏ đi, thì thở dài một tiếng xa xôi.



- Bắt đầu từ hôm nay, Vân và Huyền Đức Công ân đoạn nghĩa tuyệt.



Nếu ngày sau có gặp lại chiến đấu trên chiến trường thì Vân sẽ tuyệt không nương tay nhân từ nữa. Nhưng mà, Huyền Đức Công, ông còn có cơ hội nữa sao?