Tào Tặc

Chương 74 : Đánh cuộc

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Từ Bình Dư nếu theo sông mà đi ước chừng hai ngày thì tới khu vực tiếp giáp giữa Dĩnh Xuyên và Nhữ Nam.



Bởi vì lỡ huyện Định Dĩnh nên đoàn người Điển Vi phải nghỉ đêm ở Hắc Lư giản.



Hắc Lư giản cũng là đầu nguồn của sông Ý Thủy.



Mặc dù nơi này cách Định Dĩnh không xa nhưng Điển Vi lại không muốn đi tiếp.



Trước kia y hộ tống Tào Tháo nên cũng không để ý nhiều.



Có điều bây giờ Điển Vi độc hành liền phát hiện trong huyện thành rất hỗn loạn.



Bởi vì thân phận bị lộ cho nên đi ra khỏi Bình Dư, những nơi đi qua, quan viên đều nghênh đón.



Cho dù Điển Vi không muốn tiếp xúc với họ nhưng cũng chỉ biết nhẫn nại.



Dù sao thì con đường làm quan cũng còn phải rất nhiều lễ nghi.



Nhưng một hai lần thì y còn chịu được, nhiều lần hơn khiến cho Điển Vi cảm thấy khó chịu... Cái chuyện nghênh đón, hàn huyên, cho dù Điển Vi không vào thành cũng mất rất nhiều thời gian.



Điển Vi đang rất nhớ nhà nên thật sự không thể chậm chễ được.



Bỏ không nghỉ đêm ở Định Dĩnh đối với Tào Bằng mà nói cũng chẳng có vấn đề gì. Đối với hắn thì dãi nắng dầm sương cũng đã qua, ăn ngủ ngoài núi cũng đã từng.



Hơn nữa, Mãn Sủng còn cho người đi theo, quan tâm tới ăn uống, nghỉ ngơi của Điển Vi nên gã cũng không phải bận tâm.



Tới đêm, đoàn người đã hạ trại xong ở Hắc Lư giản.



Điển Vi kéo Vương Mãnh tới ngồi bên đống lửa nói chuyện.



Cả hai người đều là thô lỗ cho nên thường xuyên nói chuyện với nhau. Đặng Phạm thì bị Vương Mãi kéo sang một bên luyện võ.



Hạ Hầu Lan cười cười, thi thoảng còn chỉ điểm cho hai người một chút. Võ nghệ của Hạ Hầu Lan không quá xuất chúng nhưng cũng được danh sư chỉ điểm nên con mắt không hề tầm thường.



Tào Bằng dạy cho Đặng Phạm, Vương Mãi những thứ đó phải nói hơi vượt quá mức quy định.



Thế cho nên hai người Vương Mãi khắc khổ tu luyện cho tới bây giờ nhiều cái vẫn chưa biết rõ.



Cũng như vậy, Tào Bằng thì để cho họ tự lĩnh ngộ còn Hạ Hầu Lan thì giảng giải tất cả những đạo lý rõ ràng.



Đều là người luyện thương, về mặt này Hạ Hầu Lan hoàn toàn có tiếng nói.



Còn những người khác thì ở bên nhìn hai tên tiểu tử luyện thương.
Thân là quân hầu lại bị thất lạc với bộ hạ của mình, chẳng khác nào nói cho người khác rằng hắn không có đủ tư cách làm tướng.



Sau khi đánh giết tới nửa đêm, vất vả thoát khỏi nguy hiểm thì lại gặp Tào Bằng. Vì vậy mà chiến mã yêu quý của Hạ Hầu Lan mới bị Điển Vi đánh chết. Hạ Hầu Lan cảm thấy hết sức bực tức. Nhưng gã không thể tìm ai mà kể? Điển Vi là ai? Hạ Hầu Lan không thể nào chọc nổi.



Ngụy Diên? So với gã thì cao hơn rất nhiều.



Sau khi đi ra khỏi quận Nam Dương, gã cố gắng làm cho bản thân trầm tĩnh.



Hạ Hầu Lan uống chút rượu, lại nghe Vương Mãi và Đặng Phạm nói bản lĩnh của mình đều do Tào Bằng dạy dỗ vì vậy mà trong lòng lại càng thêm khó chịu.



Tất cả mọi người đều là thứ dân tại sao Tào Bằng lại được mọi người coi trọng? Bản thân gã học mươi năm lại chẳng khác nào cho nhà có tang, bị người ta coi thương? Vì vậy mà nhân chén rượu, Hạ Hầu Lan ngăn Tào Bằng lại.



Thật ra gã không có ý gì khác, chỉ muốn làm nhục Tào Bằng một chút, giải phóng tâm trạng chút mà thôi.



Bởi vì hắn biết, võ nghệ của Tào Bằng không mạnh, so với mình là hai cấp độ khác nhau.



Y không tin lời Vương Mãi và Đặng Phạm.



Hạ Hầu Lan nghĩ Tào Bằng không có can đảm giao thủ với mình.



Nào ngờ, Tào Bằng nhíu mày, nhìn Hạ Hầu Lan một chút rồi cười nói:



- Hạ Hầu! Nếu ngươi thua thì sao?



- Ta thua ngươi? - Hạ Hầu Lan không nhịn được cười to.



- A Phúc! Không phải ta xem thường ngươi nhưng chỉ cần ba chiêu ta có thể đánh gục ngươi.



- Tốt! Vậy chúng ta có thể thử... Có điều nếu ngươi thua thì sao? - Hai người nói chuyện với nhau khiến cho người khác chú ý.



Vương Mãi và Đặng Phạm cũng ngừng tay vội vàng chạy tới.



- Hạ Hầu Lan! Ngươi định làm gì? - Vốn chỉ một câu nói hết sức bình thường nhưng lại làm cho Hạ Hầu Lan nổi giận.



- Tại sao? Tại sao mọi người lại chỉ để ý tới ngươi?



- Ta làm sao?



Hạ Hầu Lan lớn tiếng quát:



- A Phúc! Nếu ta thua ngươi thì đời này ta làm nô bộc cho ngươi không hối hận.