Tào Tặc

Chương 8 : Dự tính tương lai

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Suy nghĩ của cổ nhân thực ra so với người đời sau đơn giản hơn rất nhiều.



Đương nhiên, đơn giản không có nghĩa là ngu xuẩn vấn đề này có liên quan tới một phép biện chứng. Thực ra kiếp trước, Tào Bằng cũng không hiểu rõ lắm là nó như thế nào, có đôi khi cảm thấy dùng được nhưng có đôi khi lại mang tới hiệu quả lẫn lộn.



Vương Mãnh và Tào Cấp đều là người rất đơn giản.



Cho dù Vương Mãnh có từng làm chủ soái nhưng với bản tính của y thì suy nghĩ cũng rất đơn giản.



Tào Cấp lại càng không cần phải nói. Sống hơn ba mươi năm nhưng gần như y chưa bao giờ ra khỏi núi Trung Dương. Trong suy nghĩ của Tào Cấp thì Tào Bằng tính tình thuần khiết. Còn trong suy nghĩ của Vương Mãnh, hắn còn là một người can đảm và cẩn thận. Một đứa bé mười ba tuổi có thể lẻn vào phủ đệ của người khác mà không ai biết, sau đó lấy tính mạng của người ra rồi lặng lẽ rời đi...sự bình tĩnh đó phải có tâm trí hết sức cẩn thận, không thể đánh đồng với người bình thường được.



Mà người như vậy chắc chắn sẽ làm nên đại sự.



Hừng đông, cả hai nhà đã đi ra khỏi trấn Trung Dương.



Vốn muốn đi từ trấn Trung Dương tới Cức Dương chỉ cần đi về phía Tây, chưa tới năm ngày là đến.



Nhưng Tào Bằng lại cho rằng đi về phía Tây rất dễ bị người ta đuổi theo. Hơn nữa, hai nhà bọn họ có năm miệng ăn, lại chỉ đi bộ, nếu quan huyện Vũ Âm lùng bắt thì sẽ dùng kỵ mã đuổi theo. Chỉ với hai chân trần làm sao bằng được bốn cái vó sắt? Nếu đã như vậy thì nên tính toán trước.



Vì vậy mà Tào Bằng đề nghị trước tiên đi về hướng Nam, chưa tới một ngày là có thể đi tới huyện Bỉ Dương.



Mà huyện Bỉ Dương thuộc thẩm quyền của Lưu Biểu.



Cho dù quan huyện Vũ Âm có phát hiện ra tung tích của họ cũng cần phải cẩn thận.



Rồi sau đó từ phía Tây của huyện Bỉ Dương đi về phía Tây khoảng độ năm sáu ngày là có thể tới được huyện Cức Dương...tính theo thời gian đó thì phải tốn thêm mất hai tới ba ngày nhưng mức độ an toàn lại cao hơn so với việc đi thẳng tới huyện Cức Dương.



- Cha...mẹ...bá bá...



Lúc nghỉ ngơi trên đường lớn, Tào Bằng giải thích:



- Thực ra chúng ta đi tới huyện Cức Dương chưa chắc đã tốn thêm thời gian.



Vương Mãnh rất hứng thú với Tào Bằng nên không nhịn được lên tiếng hỏi:



- A Phúc! Ngươi nói vậy là như thế nào? Nếu đi Bỉ Dương thì lộ trình tăng lên thêm một phần ba, tại sao lại không mất thời gian?



- Bỉ Dương thuộc thẩm quyền của Lưu Kinh Châu. Trong những năm qua ta nghe nói là có thể coi như yên bình. Sau khi đi vào Bỉ Dương, chúng ta tìm cách mua một cái xe trâu. Sau đó ngồi xe mà đi so với việc đi bằng hai chân còn tiện hơn nhiều.



- Mua xe trâu?



Tào Cấp vừa mới nghe xong liền lập tức thốt lên.



- Cái thằng nhóc này nghĩ hay thật. Ngươi có biết một cái xe trâu tốn bao nhiêu tiền không? Chúng ta không có nhiều tiền, khi tới chỗ chị ngươi còn phải tiêu phí những khoản cần thiết. Ngươi muốn mua xe trâu thì chẳng lẽ tới huyện Cức Dương lại phải để cho tỷ tỷ của ngươi bỏ tiền hay sao?




Đó cũng là thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử của người Hán. Người Hán ở phương Bắc thì mười người không còn được lấy một, thậm chí còn bị người Hồ lấy làm đồ ăn.



Tào Bằng đột nhiên run người, theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo của Tào Cấp.



- Bằng nhi! Con sao vậy? Cảm thấy khó chịu?



Đừng có thấy Tào Cấp ngày thường hay trách mắng Tào Bằng. Nói thật hắn quan tâm tới Tào Bằng còn nhiều hơn Trương thị mấy phần.



- Cha! Con không sao.



Tào Bằng đang suy nghĩ vội sực tỉnh, cố gắng nở nụ cười rồi trả lời.



- Nếu có gì không thoải mái thì phải nói cho cha...không được cố chịu.



Mặc dù câu nói có chút cứng nhắc nhưng vẫn khiến cho Tào Bằng có cảm giác ấm áp.



Theo bản năng, hắn dán mặt vào lưng của Tào Cấp rồi nhắm mắt lại mà nói nhỏ:



- Cha! Con thực sự không sao. Cha đừng lo.



- Không có chuyện gì là tốt rồi.



Tào Cấp cười cười đưa tay xốc lấy Tào Bằng.



- A Phúc! Mệt mỏi rồi sao.



Vương Mãnh đột nhiên mở miệng, sau đó nói với Tào Cấp:



- Hiền đệ! Trước đây ta có đi con đường này nên còn nhớ rõ ở cái suối trước mặt có một cái dịch trạm. Không biết nó còn có ở đó không...có điều cho dù có bỏ hoang thì cũng có thể dừng chân nghỉ tạm. Chúng ta nghỉ ngơi một chút có được không?



Đi lại cả ngày cho dù khỏe mạnh như Tào Cấp và Vương Mãnh cũng cảm thấy mệt mỏi chữ đừng nói là một nữ nhân như Trương thị.



- Cũng được! Nghỉ ngơi một chút.



Có lẽ huyện Vũ Âm cũng không thể đuổi kịp tới đây. Chúng ta có lo lắng cũng chẳng được ích gì. Mẹ chúng nó, cố thêm một chút, phía trước có thể nghỉ ngơi.



Tiếp theo, Vương Mãnh vẫn đi trước mở đường, Tào Cấp cõng Tào Bằng, Vương Mãi dắt díu Trương thị dò dẫm từng bước một mà đi.



Khi chiều xuống, ráng chiều nhuộm đỏ chân trời cũng là lúc một cái dịch trạm xuất hiện trong tầm mắt của Tào Bằng.



Cửa dịch trạm có dựng đứng một cái cột cao chừng năm thước. Một chiếc đèn lòng bị hỏng đung đưa trong gió, dưới ánh nắng chiều vẫn có chút bắt mắt.