Tào Tặc
Chương 9 : Người tới trong đêm tuyết
Ngày đăng: 00:01 22/04/20
Đêm xuống, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm đi. Những cơn gió lạnh cứ liên tục rít lên từng hồi.
Vào khoảng giờ Hợi, bông tuyết bay lả tả rơi xuống đất, trong nháy mắt đã bao phủ cả trời đất bởi một màu trắng.
Đây là trận tuyết đầu mùa của quận Nam Dương.
Chỉ thấy tuyết trắng ngàn dặm trong đem đen tạo ra một cảm giác nặng nề.
Tới nửa đêm, gió giảm bớt, tuyết rơi cũng yếu dần đi.
Một đoàn xe ngựa từ phía Đông từ từ đi tới. Trước và sau đoàn xe đều có kỵ binh bảo vệ. Càng lúc đoàn xe càng tới gần.
- Trọng Nghiệp! Đây là đâu?
Từ trong xe ngựa vang lên một cái âm thanh già nua.
Một tên kỵ binh thúc ngựa tới, rồi ngồi trên lưng ngựa, khẽ khom người:
- Tiên sinh Nguyên An! Qua con suối trước mặt chính là trấn Dương Sách. Gió tuyết lớn như thế này có lẽ cũng không tiện đi tiếp. Hay là tới trấn Dương Sách nghỉ ngơi một chút, đợi hừng đông rồi chúng ta khởi hành?
Trong xe im lặng một chút, tiếp theo đó chỉ nghe thấy có tiếng xì xào bàn luận.
Chừng một khắc sau, âm thanh già nua kia lại vang lên:
- Thôi đi! Không cần phải quấy rầy nếu không lại mang tới rắc rối. Ta còn nhớ ở bên ngoài trấn Dương Sách có một cái dịch trạm, bao năm qua đã bỏ hoang không dùng tới. Không bằng đêm nay chúng ta tới đó nghỉ chân, đợi tuyết ngừng rời rồi chúng ta khởi hành... Đức Tháo! Ngươi thấy thế nào? Đêm tuyết thế này chúng ta hâm rượu tâm tình...lần này quay lại Tương Dương lão phu quyết định trở về Lộc Môn sơn lánh đời. Vị huynh đệ kia của ta đã khuyên bảo ta rất nhiều lần, về sau gặp lại sợ rằng sẽ khó khăn.
- Ý tốt của tiên sinh Nguyên An, Đức Tháo sao dám không theo? Gió tuyết hâm rượu cũng là một chuyện hay. Ha ha..chỉ tiếc Tổ Văn tiên sinh không có ở đây, nếu không thì càng thêm khoái.
- Ngươi để lão xuống núi chỉ sợ không có duyên hay sao?
Trong xe vang lên tiếng cười to, sau đó âm thanh già nua lại vang lên:
- Trọng Nghiệp! Đêm nay chúng ta ở ngoài trấn Dương Sách nghỉ chân.
- Vâng.
Người kỵ sĩ ở bên ngoài xe cúi người tuân lệnh rồi sau đó phát ra những tiếng hô liên tiếp.
Hơn mười người cưỡi ngựa từ trong đội xe lao ra ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dội lại, thoáng cái đã biến mất. Viên kỵ sĩ ghìm ngựa tại chỗ nhìn xung quanh thấy đội xe không có gì hỗn loạn liền thúc ngựa đưa đoàn xe theo con đường lớn từ từ tiến lên.
Trấn Dương Sách thuộc về huyện Bỉ Dương.
Sau khi tới trấn Dương Sách cũng đồng nghĩa bước vào phạm vi thế lực của Lưu Biểu.
Năm Kiến An thứ nhất, sau khi Thiên tử rời khỏi Quan Trung, Tây Lương đại tướng quân Trương Tế thấy Quan Trung bị tàn phá liền dẫn dắt bộ hạ rời khỏi Quan trung đi tới Kinh Châu.
Sau đó, Trương Tế tranh đoạt rồi trúng tên mà chết.
Cháu Trương Tế nhân cơ hội tiếp quản binh quyền, trở thành chủ soái của quân Tây Lương. Năm đó, Tương Tú là một viên đại tướng dưới trướng Đổng Trác, lúc rời khỏi Quan Trung liền được phong làm Kiến Trung tướng quân. Còn bây giờ, Tào Tháo nghênh đón Thiên Tử, chiêm được danh chính ngôn thuận. Đặc biệt, sau khi Tào Tháo thừa lệnh Thiên Tử đã chuyển hướng phạm vi thế lực xuống Dự Châu, lần lượt đánh chiếm Dĩnh Xuyên, gây áp lực cho Lưu Biểu. xem tại TruyenFull.vn
Uyển thành cách Hứa Đô rất gần.
Lưu Biểu đã theo lời đề nghị của Khoái Lương, phân quận Nam Dương ra làm hai, cắt mười bảy huyện cho Trương Tú cùng hắn nghỉ ngơi lấy lại sức.
Có điều, đừng nghĩ việc này xuất phát từ lòng hảo tâm của Lưu Biểu.
Y để cho Trương Tú đóng ở Uyển thành một mặt là muốn cho gã trở thành một cái lá chắn cho Kinh Châu, còn mặt khác thì hy vọng Trương Tú và Tào Tháo hai hổ tương tranh.
Để tỏ lòng thành, Lưu Biểu còn hạ lệnh cho binh mã rút khỏi Cức Dương, coi đó là nơi biên giới giữa hai bên.
Tất nhiên cái gọi rút binh mã cũng không phải lfa không có sự đề phòng. Đại tướng quân Đặng Tế của Lưu Biểu đóng quân ở Tân Dã, dưới trướng có hơn vạn tinh binh cũng là để phòng bị Trương Tú. Từ Tân Dã tới Cức Dương, nếu cưỡi ngựa thì sáng đi chiều đến. Hơn nữa, Cức Dương còn có họ Vọng vẫn luôn căm thù đối với Trương Tú. Còn Trương Tú mới đến quận Nam Dương, sống chưa yên ổn nên không dám đối địch với Lưu Biểu, cả hai liên quân với nhau.
Còn Lưu Biểu là dòng dõi nhà Hán cho nên cũng có uy vọng riêng của mình.
Cho dù là Tào Tháo và Viên Thuật cũng không dám dễ dàng khai chiến với Lưu Biểu.
Đó cũng là lý do khiến cho Lưu Biểu trị vì Kinh Châu từ từ khôi phục lại sự yên bình. Mặc dù không tới mức trên đường không nhặt của rơi, nhưng trên đường đi tới đây cũng có thể nói là an toàn.
Đoàn xe ngựa dọc theo đại lộ đi tới, từ xa đã thấy bóng dáng dịch trạm của trấn Dương Sách.
Kỵ sĩ ở trên ngựa phất tay, ý bảo tốc độ nhanh hơn. Nhưng đúng lúc này nghe thấy xa xa có tiếng binh khí va chạm, thoáng như có người đánh nhau. Một con khoái mã từ hướng dịch trạm nhanh chóng lao tới, dừng lại trước mặt kỹ sị rồi nói:
- Tướng quân! Dịch trạm đã bị người ta tới trước chiếm lấy. Ta có ý đồ đuổi đi nhưng không ngờ trong tay đối phương có binh khí, phản kháng lại, còn làm cho hai huynh đệ bị thương.
- Xin hỏi cao tính đại danh của tiên sinh.
- A! Lão phu là Bàng Quý.
Bàng Quý?
Một cái tên thật xa lạ. Nguyên An chắc là tự của lão. Có điều, Tào Bằng không hề có lấy một chút ấn tượng.
Trống ngực Tào Bằng đập thình thịch.
Hắn biết mình đứng ra như thế này có chút mạo muội. Nhưng hắn cũng biết đó là một cơ hội. Nếu làm tốt sẽ khiến cho tương lai của mình thuận lợi hơn một chút.
Vì vậy mà Tào Bằng hít sâu một hơi sau đó quay sang vái chào người thanh niên:
- Nghe thấy tiên sinh Nguyên An vừa mới gọi tự của tiên sinh, không biết có phải Tư Mã Đức Tháo tiên sinh hay không?
Lúc này, không biết Tư Mã Đức Tháo đã dựng Thủy Kính sơn trang hay chưa. Nếu chưa thì chưa thể nói tới cái tên Thủy Kính tiên sinh được.
Tư Mã Huy ngẩn người, cười cười, gật đầu nói:
- Tại hạ đúng là Tư Mã Đức Tháo. Xin hỏi tiểu hữu...
- Học sinh họ Tào tên Bằng, tự là Hữu Học.
Tào Bằng cố thể hiện một phong thái tự nhiên, nói ra tên của mình.
Đối với cái tên cổ nhân này, hắn cũng không rõ lắm. Nhưng hắn biết, một chữ độc nhất là tên, còn hai chữ là tự. Tào Bằng là tên hiện tại của hắn, còn Hữu Học thì đại diện cho kiếp trước của hắn.
Vương Mãnh ngạc nhiên hỏi:
- Hiền đệ! A Phúc có tự từ khi nào?
Tào Cấp cũng ngơ ngác, lắc đầu:
- Ta nào biết. Có thể lúc trước phương sĩ dậy cho hắn biết chữ đã cho tự.
Cách giải thích như vậy có phần thông suốt.
Chỉ có Trương thị là có chút kinh hãi:
- Những người đó mới thấy không phải là người thường. Bằng nhi đi tới đó định nói với họ cái gì?
- Chuyện này...
Tào Cấp và Vương Mãnh nhìn nhau.
Còn trong mắt Vương Mãi thì hiện lên một chút cuồng nhiệt.
Từ sau khi Tào Bằng hôn mê tỉnh lại, không còn giống với trước đây.
Nhưng chỉ với việc hắn dám đi giết người cũng đủ để Vương Mãi khâm phục. Còn nay, thấy Tào Bằng có thể đối mặt với kỵ sĩ đánh bại cha mình mà không có chút rụt rè, càng làm cho Vương Mãi âm thầm khen ngợi.
- Đồng môn là bằng, cùng lý tưởng là hữu.
Tư Mã Huy và Bàng Quý nhìn nhau, gật đầu nói:
- Cái tên này của tiểu hữu thực ra có phần chí khí.
Ở đời sau, Tào Hữu Học là một cái tên rất bình thường nhưng ở thời cổ đại, hai chữ Hữu Học lại có ý nghĩa rất to lớn.
Ở thời cổ, Hữu Học là tên của một quan chức. "Hữu" và "văn học" hợp thành chính là một chức quan phụ tá...
Có thể thấy Tào Bằng khởi sự bằng một cái tự như vậy chứng tỏ lão sư của hắn là một người phi thường.
Bàng Quý hỏi:
- Tiểu hữu! Ngươi có chuyện gì?
Tào Bằng cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh rồi trầm giọng nói:
- Vừa rồi học sinh vô ý nghe được vài lời của hai vị tiên sinh, trong lòng có chút suy nghĩ nên tới đây lãnh giáo.