Tào Tặc

Chương 94 : Là huynh đệ cả đời

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Ánh trăng như vẽ xuyên khắp mọi nơi, chiếu qua cả cửa sổ nhà tù vào trong nhà giam.



Mùi hoa đào thơm nức được làn gió nhẹ đưa vào theo, xua tan mùi ẩm ướt trong nhà tù khiến cho người ta thoải mái.



Hai cái cây gỗ dài 20cm to bằng cánh tay làm chấn song cửa sổ. Trên đầu gỗ còn mọc lên mấy cái mầm xanh nhỏ khiến cho người ta nhìn lên có cảm giác thoải mái. Diện tích của gian phòng giam không nhỏ, ước chừng sáu bảy mươi thước vuông. Đây vốn là một căn phòng giam rộng nhưng vì đám người Điển Mãn vào đây nên đám ngục tốt vội vàng chuyển những tù nhân khác sang nơi khác đồng thời quét dọn sạch sẽ để nghênh đón bọn họ. Bên trong căn phòng giam còn đặt bảy, tám cái giường, đống cỏ khổ rải trên nền cũng bị ném ra ngoài.



Bây giờ đang là giữa mùa hạ nên tiết trời rất nóng bức.



Tuy nhiên ở trong căn phòng giam người ta lại có cảm giác mát mẻ.



- Tới khi nào thì Điển Trung Lang mới thả chúng ta ra ngoài?



Hứa Nghi quay khuôn mặt đen xì nhìn Điển Vi. Lớn tới mức này nhưng y chưa bao giờ đặt chân tới những chỗ thế...



Điển Vi gãi đầu nhìn bảy gương mặt non nớt trong căn phòng mà chỉ biết cười khổ.



- Mấy tên nhóc. Có lẽ các ngươi phải ở đây mấy ngày.



- Cái gì?



Điển Vi thở dài:



- Ta mới từ trong phủ Thị Trung đi ra. Tuân thúc phụ của các ngươi có nói, chuyện lần này có chút phức tạp... Hiện tại không chỉ đơn giản là ẩu đả giữa đường mà Phục Quân còn bị tàn phế. Chưa nói, các ngươi còn đánh cho ba mươi người bị thường, mười mấy người bị trọng thương, và sáu cái mạng người. Hoàng thượng đã nghe nói tới việc này và phái người tới hỏi.



Điển Mãn nổi giận nói:



- Rõ ràng là Phục Quân có lỗi, tại sao lại giam dữ chúng ta.



- Đúng vậy. Nếu không có hắn phóng ngựa làm người khác bị thương, lại không chịu xin lỗi thì chúng ta làm sao phải ra tay? Điển Trung Lang! Ta thấy đây là gặp chuyện bất bình.



Hứa Nghi to tiếng khiến cho trong phòng giam lập tức trở nên ồn ào.



Tuy nhiên đám ngục tốt lẩn rất xa, không người nào dám lại gần.



Đám thiếu gia này chẳng ai dễ động vào. Chưa nói tới Điển Vi tính tình nóng nảy mà còn cả ba người Tào Thực, Tào Tuân và Chu Tán cũng đều là những kẻ không hiền lành.



Hơn nữa nghe người ta nói thì những người này ra tay rất độc ác, làm cho vài người mất mạng.



Đám ngục tốt nghe thấy vậy thì làm sao còn dám sinh sự. Bọn họ chỉ mong muốn cung phụng những người này như tổ tông của mình, không dám chậm phút nào.



- Ầm ĩ cái gì?



Điển Vi nổi giận quát lên.



Trong phút chốc, cả phòng giam lặng ngắt như tờ, không còn tiếng người nào nữa.



Ai cũng biết tính tình Điển Vi nóng nảy, mà lúc đã nóng lên thì người thân cũng không cần biết. Có thể thấy được lúc này tâm trạng của y không tốt lắm. Nếu không cẩn thận làm cho y điên lên chắc chắn sẽ trở mặt. Cho dù là mấy người Tào Chân cũng ngậm miệng, nhìn Điển Vi với ánh mắt sợ hãi.



- Điển thúc phụ! Nơi này rất tốt.



Tào Bằng vẫn chăm sóc cho Đặng Phạm nên không tham gia.



Đặng Phạm cản đao cho hắn nhưng vết thương cũng không nặng lắm.



Lúc đó, tên gia tướng của Phục Quân mặc dù có lòng giết người nhưng vẫn sợ hãi vì vậy mà lực tay không mạnh lắm, chưa vào tới gân cốt.



Thấy thuốc Tiếu Khôn nổi tiếng về phụ khoa của Đông Hán mặc dù không hiểu về ngoại thương lắm nhưng băng bó rất cẩn thận.



Sau khi Đặng Phạm vào trong nhà lao liền nằm ngủ.



Thấy gã thở đều đều, không có gì nguy hiểm, Tào Bằng mới bớt lo lắng mà lên tiếng.



- Ha ha! Nơi này mặc dù hơi chật nhưng cũng sạch sẽ. Ở đây hai, ba ngày cũng được. Có lẽ bây giờ bên ngoài đang rất loạn.



Điển Vi nở nụ cười:



- Đâu chỉ loạn, phải nói là như cháy chợ.



- Vậy thì bùng nổ đi. Có nhiều thứ không bùng nổ thì không biết được...



Tào Chân không biết Tào Bằng nhưng thấy Điển Vi và Hứa Nghi thân thiết với hắn cho nên còn nghĩ Tào Bằng là công tử nhà ai. Mặc dù quần áo của hắn cũng không quá xa hoa nhưng khí độ lại không tầm thường. Đồng thời, khi thấy thái độ của Điển Vi đối với hắn một cách hòa ái, thậm chí còn thân thiết hơn Điển Mãn thì y rất thắc mắc. Tuy nhiên nghe Tào Bằng nói câu đó, Tào Chân làm ra vẻ như hiểu...



- Cái tên nhóc này thật đúng là thông minh.



Điển Vi lúc đầu còn không nghe ra nhưng suy nghĩ liền hiểu được.


Khi chơi bời lêu lổng ở Cức Dương, y cũng đánh nhau rất nhiều rồi bị nhốt vào trong nhà lao. Có điều, nhà lao trước kia không được thoải mái như thế này.



- Đại Hùng ca! Huynh đã tỉnh lại?



Tào Bằng vội vàng đi tới cùng với Vương Mãi dìu Đặng Phạm ngồi dậy.



- Đại Hùng! Cảm ơn huynh....



- Khụ khụ! Huynh đệ trong nhà cảm ơn cái gì? - Đặng Phạm nhỏ giọng nói rồi ngơ ngác nhìn quanh.



Tào Bằng nói:



- Đây là đại lao ở Hứa Đô. Có lẽ chúng ta phải ở đây mấy ngày. Có điều huynh không phải là, mọi chuyện trong nhà đều tốt.



- Đại lao?



Cuối cùng thì Đặng Phạm cũng bừng tỉnh.



Vết thương trên người đau nhức khiến cho y không nhịn được mà nhe răng kêu lên.



Điển Mãn cũng chạy tới ngồi xuống bên cạnh:



- Đại Hùng đúng là một hảo hán.



Đối với hành vi Đại hùng chắn đao cho Tào Bằng, đám người Điển Mãn vô cùng kính trọng. Trong mắt y thì đây chính là một người huynh đệ thật sự mới có thể làm được chuyện như vậy. Mấy người Tào Chân cũng còn trẻ đang ở vào cái tuổi sùng bái anh hùng cho nên đối với Đặng Phạm rất thân thiết.



Đặt mình vào hoàn cảnh đó nếu đổi lại là mình thì có chắn đao cho huynh đệ không?



Tào Chân theo bản năng nhìn sang hai người Tào Tuân và Chu Tán. Ánh mắt ba người chạm nhau đều hiểu rõ đáp án trong lòng đối phương.



- Đặng Phạm huynh đệ! Ngươi đừng lo lắng. Nơi này không có ai dám làm khó chúng ta. Chiến sự ở quận Nam Dương đang rất thuận lợi, có lẽ đầu tháng sau chủ công sẽ hát khúc khải hoàn mà trở về. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ra ngoài. Nếu ngươi muốn báo thù, chúng ta đi cùng ngươi.



Điển Mãn nghe thấy vậy liền gật đầu liên tục:



- Con chó Phục Quân đó đúng là đánh quá bẩn... Có điều a Phúc ra tay cũng thật độc ác.



Tào Chân chưa thấy Tào Bằng dùng tay không đánh người nhưng thấy được hắn dùng đao chém người. Hứa Nghi còn tận mắt chứng kiến Tào Bằng dùng bàn tay trần đánh cho một đại hán khỏe hơn mình rất nhiều gãy cả xương một cách nhẹ nhàng.



Trong những người này, Vương Mãi và Đặng Phạm có chút gượng gạo.



Tào Bằng cũng hiểu rõ suy nghĩ của họ nên thấy đau đầu.



Kiếp trước hắn dám cầm súng vào trong một tập đoàn khổng lồ mà tranh đấu có ai chưa từng gặp? Mấy người Tào Chân này đúng là có thân phận cao quý nhưng trong mắt Tào Bằng thì cũng không có gì. Hắn có được kiếp trước làm chén rượu uống nên hết sức bình tĩnh. Nhưng Vương Mãi và Đặng Phạm thì lại khác. Bọn họ sống ở thời đại này là cái nơi mà các gia tộc lớn ngang ngược, hoành hành.



Nói thật, Vương Mãi và Đặng Phạm mặc dù tới Hứa Đô mấy tháng như chưa ra ngoài. Mà có thể thấy được nhân vật lớn thì chưa quá năm.



Điển Mãn thì tốt hơn một chút, vì dù sao thì họ cũng từng có thời gian tiếp xúc với Điển Vi.



Nhưng Tào Chân...



Đây chính là người trong họ của Tào công...



Đại Tư không là chức quan thế nào thì hiện giờ họ cũng biết.



So với Tào Tháo, đám quan lại bọn họ gặp trước kia như Khoái Chính, Thành Nghiêu, mà cả Hoàng Xạ cũng chỉ là cục cứt chó.



Điều này làm sao mà không khiến cho Vương Mãi và Đặng Phạm thấy hồi hộp.



- Đầu Hổ ca! Đại Hùng ca...



Tào Bằng nhướng mày rồi nảy ra một ý.



Hắn cười nói:



- Chúng ta kết bái đi.



- Kết bái?



- Đúng vậy! Đầu Hổ ca và ta lớn lên với nhau từ nhỏ. Đại Hùng ca thì quen ở Cức Dương. Từ trước, lão đạo nhân đã từng dậy ta rằng tình hữu nghị năm trăm năm đổi lấy huynh đệ kiếp này. Khi mẹ ta bị ức hiếp, Đầu Hổ ca không sợ đối phương người đông thế mạnh mà liều chết bảo vệ. Ta bị người ta dùng đao chém, Đại Hùng ca cản đao cho ta... Đó không phải là huynh đệ thì là gì?



Vương Mãi và Đặng Phạm đều ngây người



Còn Điển Mãn, Hứa Nghi và đám người Tào Chân cũng đứng yên một bên không nói gì.



Nếu đó không phải là huynh đệ thì trên thế gian còn có huynh đệ thế nào nữa?