Tào Tặc
Chương 96 : Phong vân khởi động
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
Vào lúc này, Tào Bằng đang chìm đắm trong một cảnh giới kỳ diệu.
Những chuyện ở bên ngoài hắn cũng không biết rõ lắm, tất cả chỉ theo bản năng. Cũng chính vì bản năng cho nên quyền cước của hắn chẳng hề lưu tình.
Chu Tán vội vàng không kịp chuẩn bị gì, bị Tào Bằng giáng cho một quyền bay thẳng ra ngoài, đạp vào tường.
Y phun ra một ngụm máu, cảm giác ngực và bụng đột nhiên đau quặn.
Một quyền đó của Tào Bằng đánh gẫy hai cái xương sườn của hắn khiến cho Chu Tán hét lên một tiếng thảm thiết.
Hứa Nghi ở bên thấy rõ Tào Bằng ra tay rất nhanh, theo người bình thường mà nói thì cơ bản không thể sinh ra nhiều lực. Nhưng không ngờ trong tích tắc đó lại sản sinh ra lực cực lớn. Nhìn quyền tưởng như vô lực nhưng trong quyền chẳng khác nào có cự chùy giáng phải.
Công phu quả thật đáng sợ.
Trong lúc Hứa Nghi còn đang sửng sốt thì đám người Tào Chân đều tỉnh dậy.
- Lão Chu! Lão Chu! Ngươi làm sao? Ai đánh?
Tào Tuân và Chu Tán lớn lên từ nhỏ với nhau cho nên quan tâm từ trên giường bật dậy vọt tới bên cạnh Chu Tán.
- A Phúc bị điên.
Chu Tán ho khan, khóe miệng chảy một dòng máu tươi.
- Nhị đệ! Sao lại thế này?
Tào Chân lớn tiếng quát, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Tào Bằng đang vừa tiến vừa lùi, thực hiện một động tác.
Cơ bản Tào Bằng không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì vẫn thi triển Bán Bộ băng quyền, Thôi tam tiết để cho khí huyết tăng cường, khớp xương nối thông. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, vẫn liên tục luyện tập. Mỗi một lần phát quyền là sinh ra tiếng nổ. Nắm tay trong phạm vi một tấc vuông bộc phát lực kinh người mà xát với không khí tạo nên tiếng rít.
- Mọi người đừng tới gần.
Hứa Nghi vội vàng quát to, ngăn mọi người định đánh thức Tào Bằng.
- Hắn đang luyện công... Chuyện của lão Chu có lẽ không phải do hắn cố tình gây nên. Chắc hiện giờ hắn cũng không biết rõ là có chuyện gì xảy ra.
- Cái này là con mẹ nó công pháp gì?
Hứa Nghi cùng với Điển Mãn nhìn nhau rồi lắc đầu:
- Không biết.
- Không giống như Bát cực cũng không phải là Thái Cực. - Vương Mãi đột nhiên mở miệng.
- A Phúc nói văn có Thái Cực an thiên hạ, võ có Bát cực định càn khôn. Bình thường hắn chỉ luyện Thái Cực để cho chúng ta luyện Bát Cực... Nhưng hiện tại, quyền pháp mà hắn sử dụng ta chưa thấy qua, cũng không thấy hắn dùng. Trước kia, a Phúc luyện quyền đều hết sức mềm mại, hôm nay tại sao lại mạnh mẽ như vậy? Mọi người đừng tới gần, có lẽ lúc này hắn không có ý thức. Ai tới gần đều không hay đâu.
Gã vừa mới dứt lời, đám người Tào Chân liền lui lại.
- Ngục tốt.
Tào Tuân giúp đỡ Chu Tán liền gọi to.
Đám ngục tốt đang ngủ bên ngoài nghe thấy tiếng gọi liền kêu khổ. "Không biết mấy vị này còn muốn thứ gì nữa?"
Khi y chạy tới thấy rõ tình hình cũng hoảng sợ.
Sắc mặt Chu Tán đang tái nhợt nằm đó, nhìn như bị trọng thương... Chẳng lẽ là có thích khách?
- Còn đứng ngẩn người ra đó? - Tào Chân quát ầm lên:
- Ngươi mù hay sao mà không mau tìm tiên sinh cứu người?
- A...
Tên ngục tốt kêu khổ. Bây giờ đang là nửa đêm, y quán đóng cửa nhưng biết tìm tiên sinh ở đâu? Tuy nhiên Tào Chân đã mở miệng thì y cũng không dám cãi, đành phải liên tục thưa rồi sai người đi tìm thầy thuốc. Trong lòng y vẫn thắc mắc không biết có gì xảy ra? Vừa rồi còn tốt vậy mà trong nháy mắt đã trở mặt thành thù? Đúng là đám thiếu gia nói kết nghĩa kim lan đúng là trò chơi mà thôi.
Tiếng nổ trong không gian càng lúc càng nhiều, đồng thời sắc mặt Tào Bằng càng lúc càng hồng.
Trên trán hắn mồ hôi chảy thành dòng, chiếc áo đơn mỏng manh đã ướt đẫm.
Mấy người Tào Chân trốn bên cạnh xem Tào Bằng vung quyền như bị điên.
Mặc dù Hứa Nghi chưa cam tâm nhưng cũng đã mệt. Dù sao thì cả ngày chịu sức ép, vừa rồi lại bị Tào Bằng làm cho kinh hãi như vậy nên lúc này mắt díp hết lại. Sau khi ép hỏi Tào Bằng một lúc, thấy Tào Bằng không chịu nói y đành phải bỏ qua.
Tào Bằng nằm ở vị trí bên cạnh Chu Tán, rồi mở thư ra xem.
"A? Không phải thư của Trương Trọng cảnh!"
Chữ viết trong thư rất đẹp, chỉnh tề.
Thì ra đây là thư của Hoàng Nguyệt Anh. Hoàng Nguyệt Anh nói do mẫu thân yếu nên phải về nhà thăm, không để cho mẫu thân lo lắng. Đồng thời, nàng cũng mời Tào Bằng nếu có cơ hội thì tới Bạch Thủy tìm nàng, tới lúc đó cùng nhau tìm hiểu những gì trước đây chưa hiểu được.
Bạch Thủy nằm ở tỉnh Hồ Bắc thuộc quận Giang Hạ, là nhà cũ của họ Hoàng.
Có điều, trong một chốc một lát, Tào Bằng cũng không thể tới được.
Trong thư không hề có những lời nam nữ lãng mạn mà hoàn toàn bình thản, giống hệt như Hoàng Nguyệt Anh.
Mặc dù Tào Bằng đã sống hai kiếp người, nhưng về mặt tình cảm vẫn rất gà mờ.
Phong thư đó làm cho lòng hắn nổi sóng. Cái này là gì? Thư tình hay sao? Tuy nhiên trong thư không hề có một câu nào đề cập tới tình yêu nam nữ. Tào Bằng cũng không biết mình có vị trí như thế nào trong lòng Hoàng Nguyệt Anh. Nằm trên giường, hắn suy nghĩ không biết phải quyết định như thế nào. Chẳng lẽ phải chờ khi nào vó ngựa đạp bằng Giang Hạ mới có thể nói được hay sao?
Cả đêm đó, Tào Bằng mất ngủ...
Hoàng thành, cung Trường Nhạc..
Lãnh Phi và Lưu Quang đứng lẳng lặng bên thêm ngọc.
Trên thềm, Hán Đế Lưu Hiệp khoanh tay đứng đó, khuôn mặt hơi tái nhợt...
- Nói như vậy thì Tuân Văn Nhược cuối cùng cũng không thả người đúng không?
Lãnh Phi bẩm:
- Thị Trung đại nhân không đồng ý, bảo phải chờ Tào Tư không trở về mới quyết định được. Có điều y cũng cho thái y vào chữa thương cho Phục Quân. Theo Thái y bẩm báo thì Phục Quân không giữ được chân, nhưng ở trong lao cũng không bị đối xử hà khắc.
- Khốn kiếp! Chân bị chặt đứt còn tính tới khắt khe cái gì?
Lưu Hiệp tức giận gầm lên, dưới chiếc long bào, thân thể gày yếu của y hơi run rẩy.
Y không cao lắm nhưng gương mặt có phần thanh tú, tuy nhiên đôi môi thì bạc, khóe môi hơi dài, chứng tỏ không phải là người rộng lượng. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Bệ hạ!
- Tử Ngọc! Ngươi nói đi.
Lưu Quang bước tới nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ mới tới Hứa Đô, căn cơ còn chưa vững.
Tất cả mọi chuyện trong triều đều do một tay Tư Không. Những người theo từ Trường An tới đây thật ra cũng không hoàn toàn đáng tin. Còn về phần Khổng Văn cử, thì khí phách quá nặng có lẽ không làm được việc lớn. Bệ hạ thực ra không nên gây thêm khúc mắc với Tư Không. Tất cả phải làm từ từ, kéo thêm tâm phúc... Hiện nay, chiến loạn nổi lên khắp thiên hạ, hào kiện xuất hiện khắp nơi. Bệ hạ không nên chỉ đặt mắt ở Hứa Đô mà nên suy nghĩ cho cả thiên hạ.
- Ý ngươi là...
- Thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng không đủ để dựa, cho dù có chiêu mộ cũng khó tín nhiệm. Vả lại đám thế gia vọng tộc trong tay không có binh quyền chỉ giống như bọn hủ nho nói lắm mà thôi. Nếu bệ hạ muốn đoạt quyền thì phải tìm người trung thành và có thực lực với bệ hạ.
- Người như vậy thì phải kiếm ở đâu?
- Bệ hạ! Chuyện này không thể nóng vội. Thời cơ tới rồi nó sẽ tự xuất hiện.
Lưu Hiệp suy sụp ngồi xuống một lúc rồi hỏi:
- Tử Ngọc! Vậy cái chuyện này phải quên đi đúng không?
Lưu Quang cười nói:
- Bệ hạ cần gì phải lo lắng? Nhân việc này cũng có thể thử tâm ý của Tào Tư Không.
- Thử cái gì?
- Thử xem đến cùng thì hắn là Hoắc Quang hay là Vương Mãng.