Tập Cảnh

Chương 10 :

Ngày đăng: 22:56 19/04/20


Ngày thứ hai, trên đường tới cảnh cục, Nam Thiên nhận thấy tình cảnh bi thảm của mình không mấy khả quan.



Hai ngày trước cái mông phát đau, khập khiễng đi trên mặt đất, ngày hôm nay cả người toàn vết thương do bị quất, cộng thêm cái mông vẫn còn mơ hồ đau nhức.



Vì sao cái mông lại đau?



Nhớ tới việc này Nam Thiên nghĩ bản thân thật ngu ngốc. Bị người ta trực tiếp hành hung đến bổ óc, tại tình cảnh đó cư nhiên còn không đề cao cảnh giác, bị cái tên hỗn đản kia nhân cơ hội mà hôn môi, còn bị hắn cởi quần đem cái đó xuyên vào cậu làm một trận suýt chết.



Cậu rốt cuộc đã làm ra tội nghiệt gì mà lại phải chịu cái tội tình này?



Tiểu Phân dáng vẻ tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, vừa nhìn thấy Nam Thiên xuất hiện lập tức chạy tới báo cáo tin tức giật gân: “Đã xảy ra chuyện! Hải quan tối hôm qua tại bờ biển phía Đông chặn đứng một nhóm buôn lậu thuốc lá, cừ thật, có vài hộp bên trong có chứa ma túy có độ tinh khiết cao.”



“Có bắt được người không?”



“Bắt được mấy người, đáng tiếc là lão đại hai bên đều chạy thoát. Có người nói một trong hai người là Thái tử.”



Nam Thiên tâm chấn động, tỉ mỉ truy vấn: “Xác định là Thái tử? Nếu bắt được người sống, lần này có thể họa được bức tranh diện mạo của Thái tử.”



“Nào có dễ dàng như vậy.” Tiểu Phân thở dài. “Bắt được đều là bọn lâu la. Tại nơi chứa hàng lúc đó, Thái tử cùng lão đại đối phương giao dịch, gã mặc áo khoác gió to, đội mũ lưỡi trai, người chúng ta bắt được chỉ nhìn thấy đằng sau lưng. Nếu như có người làm chứng, chúng ta đã sớm chạy tới tập đoàn Hồng Hưng đem Mạc Vấn Chi bắt về chứ đâu có ngồi đây mà khua môi múa mép với ngươi.”



Nam Thiên bỗng nhớ tới một việc: “Được rồi, tôi có cái địa chỉ này, có thể giúp tôi điều tra xem ở nơi này đã từng phát sinh chuyện gì không?” Cậu đem địa chỉ tầng ngầm ngày hôm qua viết ra, đưa cho Tiểu Phân.



Tiểu Phân vừa nhìn, lặng lẽ cười nói: “May là cậu hỏi tôi, nếu như mà hỏi Lão đại nhất định sẽ bị Lão đại đập bẹp. Cậu vốn dĩ lười biếng không thèm nhìn kĩ hồ sơ về Mạc Vấn Chi tôi đưa cho ngươi đây mà.”



Điều này thế nhưng là sự thật. Vừa mới mở hồ sơ về Mạc Vấn Chi, đập vào mắt đầu tiên chính là ảnh chụp hắn, cậu không trợn trắng mắt ngất xỉu vì làm việc không nên làm đã là may lắm rồi, làm gì còn có khả năng mà nhìn kĩ hồ sơ của hắn.



“Hồ sơ bên trong có ghi?”



“Đương nhiên. Mười lăm năm trước xảy ra một sự kiện oanh động. Cừu gia của lão ba Mạc Vấn Chi phái người bắt cóc Mạc Vấn Chi cùng mẹ hắn, đem hai người nhốt tại chính cái tầng hầm này. Sau đó Mạc lão đại tự mình xuất thủ, giết chết cừu gia, cứu ra bảo bối nhi tử của lão. Bất quá lão bà của lão thiếu vận may, trúng một phát đạn vào đầu, chết tại cái tầng hầm này.”



Lòng Nam Thiên trầm xuống.



“Sau khi cừu gia chết, Mạc lão đại không biết là vì nguyên nhân gì, đem tầng ngầm cùng toàn bộ tòa nhà đó mua lại. Tôi tra ra, tòa nhà đó hiện tại thuộc quyền sở hữu của tên bại hoại Mạc Vấn Chi kia. Đại khái là vậy. Còn gì muốn hỏi nữa không?”



“A?” Nam Thiên bị Tiểu Phân lắc mạnh, mới nhớ tới phải trả lời Tiểu Phân: “Không có. Còn lại tôi sẽ xem trong hồ sơ. A, được rồi, Lão đại còn tiếp tục nghe lén tâm lí trị liệu của Mạc Vấn Chi sao?”



“Đương nhiên, bất quá Mạc Vấn Chi mỗi tuần chỉ đi một lần, chúng ta muốn nghe được cũng còn cần chờ vài ngày.”



Tiểu Phân bỗng nhiên mắt sắc phát hiện Lão đại đang đi tới, nhanh chóng đánh mắt qua Nam Thiên: “Cẩn thận, Lão đại tới.”



“Toàn bộ tổ viên, họp!”



Theo sau tiếng hô của Lão đại, mọi người bắt đầu tụ lại.



Buổi họp theo thường lệ của tổ trọng án bắt đầu.



“Vụ án của Thái tử, chúng ta cần gia tăng điều tra, bất kể giá nào cũng phải mau chóng phá án.”



“Hiện tại chỉ có nghe trộm tâm lý trị liệu của Mạc Vấn Chi, đối với cảnh sát mà nói thủy chung đều rất bị động. Hắn hình như thích nói về vấn đề làm tình khi điều trị hơn.”



“Lão đại.” Nam Thiên cẩn thận nói. “Tôi nghĩ, nghe trộm điều trị tâm lý trị liệu của người khác có thể không hay lắm. Dù có đạt được chứng cứ xác thực cũng không thể đem nó ra tòa, hơn nữa…”



“Nam Thiên, tôi hiểu ý cậu, không nên lo lắng, nếu như phía trên có trách cứ xuống, một mình tôi gánh chịu.”



Nam Thiên mặt đầy hắc tuyến. Lão đại, ngươi căn bản là không hiểu ý của ta.



“Tôi có đề nghị này.” A Nham nói. “Chúng ta nếu như có thể đặt máy nghe trộm ở chỗ bác sĩ tâm lý của Mạc Vấn Chi đương nhiên cũng có thể đặt máy nghe trộm ở chỗ tình nhân của hắn. Phần tử phạm tội thường ở trên giường mà nói ra một số thứ mà bình thường kẻ đó không nói.”




Nam Thiên chán nản.



“Vì sao? Này anh buông! Tên biến thái… A a… Ô… Dừng tay…”



Mạc Vấn Chi hình như không muốn tiếp tục đề tài này, cúi đầu dùng ngón tay nghiên cứu nếp uốn của cây cúc hoa bên trong lưỡng khâu (gò nổi hay còn gọi là mông:”>). Cây cúc hoa vì kinh hãi bị hắn hành hạ không dám tiếp tục chống cự, chậm rãi hé mở ra.



Nam Thiên còn đang phẫn nộ kêu ta: “Họ Mạc kia, anh có nghe hay không? Tôi nói anh buông! Tôi không nên cùng anh… A ha… Aha… A a a a a!”



Tính khí thật lớn cắm vào gây ra cái cảm giác thật cường liệt khiến viền mắt Nam Thiên lập tức ươn ướt.



Tuy rằng rất không tình nguyện bị cường bạo, xâm phạm, thế nhưng lý trí không thể chống cự lại được sinh lý, tuyến tiền liệt bị động tác quất xuyên trầm ổn liên tục đều đặn hạ gục, khóe mắt Nam Thiên ngấn lệ, điên loạn giãy dụa thắt lưng.



Thắt lưng Mạc Vấn Chi mãnh tráng tại khoảng giữa hai chân cậu trước sau di động, xen vào, thẳng tiến, dùng tốc độ chậm rãi rút ra, sau đó như môtơ  được bôi trơn, một hơi sáp nhập tận gốc rễ.



“A hô… Ác… Ác…. Ưm ưm…” Nam Thiên vô pháp tiếp tục cắn môi dưới, không để ý thẹn thùng rên rỉ.



Mở lớn miệng liều mạng thở dốc, phổi có cảm giác không còn một tia dưỡng khí. Khoái cảm tựa như mạng nhện lớn, đem cậu hoàn toàn bao trùm lấy, sau đó phía trước như nhận được một dòng hiệu cao thế, trong nháy mắt, trước mắt xuất hiện bạch quang trói mắt.



Tay chân, ngực cùng lưng, một trận một trận không ngừng run rẩy co giật.



“Ngậm chặt như vậy, ngoài miệng còn muốn tôi buông ra? Trên thực tế là bị tôi làm đến nghiền đúng không?”



Mạc Vấn Chi thụ thương so với bình thường còn kích động hơn, bắn xong lần đầu tiên, rất nhanh liền cương lên, bắt đầu tiến hành công kích lần hai đối với Nam Thiên đã xụi lơ trên giường.



“Anh… Anh…” Nam Thiên kinh hãi trừng mắt nhìn hắn.



“Mới có một lần, cái miệng nhỏ của cậu sao có thể no được?”



Đối với tên cầm thú này, cách chết duy nhất cũng chỉ có tinh tẫn mà chết.



Nam Thiên bị hắn mạnh mẽ bức bách xoay người, khí lực mắng chửi người cũng không có, thân thể bị Mạc Vấn Chi bày thành tư thế thật khó coi, cái pít-tông vô sỉ tại trong cơ thể lại tiếp tục mà vận hành.



“Này, cậu còn không trả lời vấn đề của tôi. Có phải cậu đã bị tôi làm tới nghiền không?” Huyệt khẩu đã bắt đầu đỏ lên, Mạc Vấn Chi lấy ngón tay vuốt ve nơi hai người giao hợp.



“A a a… Ô… Đau…” Mãnh lực xỏ xuyên qua thân thể khiến cho sàng đan không ngừng lay động.



Bởi vì chưa có nghe được câu trả lời, Mạc Vấn Chi ác ý chỉnh lại góc độ lớn, đem tư thế cơ thể thay đổi, dương v*t theo đó mà ma sát vào vách niêm mạc, cảm giác trở nên càng thêm cường liệt.



Thời điểm khoái cảm cao trào, như cố ý đem rượu băng bán hòa tan* đặt ở tủ đầu giường đặt ở hạ phúc của Nam Thiên, ngăn cản cậu bắn tinh. (cái này không hiểu lắm. Nguyên văn là 把床头柜上镇酒用的半融化的冰)



Nam Thiên quật cường bị lăn qua lăn lại mà khóc nức nở.



“Không nói, sẽ cùng cậu chơi đến hừng đông.” Mỗi khi ở vào lúc này, Mạc Vấn Chi đều vô tình đến dọa người.



Hắn về mặt tinh thần cùng thân thể đều đối Nam THiên dị thường chấp nhất, mặc cho Nam Thiên khóc cầu xin, tự ý đem tinh dịch bắn vào sâu trong dũng đạo, rất nhanh sẽ lại tiếp tục lần tiếp theo. Nhưng cũng chỉ thỏa mãn một mình Mạc Vấn Chi, dục vọng tràn đầy của Nam Thiên muốn được phóng thích thì xa xa không hẹn.



Liên tục hai lần, Nam Thiên đã tới sắp hỏng mất.



“Không… Không nên… Tôi nói…” Cái mông tiếp nhận những đợt quất xuyên không chút lưu tình của Mạc Vấn Chi, con ngươi thất thần thấy Mạc Vấn Chi lại muốn lôi ra khối băng ở tủ đầu giường liền cảm thấy triệt để sợ hãi. Cậu khàn khàn khóc: “Tôi thừa nhận nghiện… Bị… Bị anh làm đến nghiện…”



Khóc kêu lên, Mạc Vấn Chi lần thứ hai tại trong cơ thể Nam Thiên hùng hăng mà bắn.



“Ngoan, đừng khóc như vậy khiến tôi thương tâm. Tôi đảm bảo sẽ làm cậu sướng đến ngất.” Dường như là để trấn an Nam Thiên, Mạc Vấn Chi hết sức chu đáo chiếu cố tính khí đang bị áp chế của cậu, làm cậu thống khoái bắn ra một giọt cũng không chừa.



Khoái cảm vô cùng cường liệt khiến Nam Thiên sau khi bắn tinh xong trực tiếp ngất đi trong lòng Mạc Vấn Chi.