Tập Cảnh
Chương 11 :
Ngày đăng: 22:56 19/04/20
Hừng đông, Nam Thiên mở to hai mắt đảo quanh mấy vòng.
Cậu ngủ không bao lâu, tối đa cũng là hai tiếng. Mạc Vấn Chi hỗn đản nằm ở cạnh cậu, không hề phòng bị ôm lấy cậu, nhưng thật ra ngủ rất trầm.
Nếu như không phải nhìn hắn ngủ ngọt ngào như vậy, Nam Thiên tám phần mười muốn nhảy dựng lên, dẫm nát cái vết thương đáng đời thối rữa của hắn. Tên này đúng là một con lợn giống!
Cổ tay đã được thả ra, Mạc Vấn Chi nói không sai, cái còng tay này so với còng của cảnh sát dùng tốt hơn, chí ít không làm trầy da tay. Sau khi miệt mài, xương cốt mỏi nhừ, thế nhưng sau khi phát tiết có cảm giác cực độ trống rỗng, Nam Thiên bị tâm tình trầm thấp làm phiền.
Rốt cuộc… Coi tôi là cái gì?
Lấy còng còng tay cậu, buộc cậu nói ra những lời thấp hèn dâm đãng, ngoại trừ cái hứng thú biến thái đến buồn nôn, Nam Thiên song song hoài nghi có phải cậu trong lòng Mạc Vấn Chi có một vị trí nào đó.
Tối hôm qua nếu như là quật cường không nối ra, Nam Thiên dám khẳng định Mạc Vấn Chi tuyệt đối ngăn cản cậu bắn tinh thẳng tới khi kết thúc. Nếu như thật sự quan tâm cậu, vì sao lại không có điểm thương tiếc mà chăm sóc chứ?
“Mạc Vấn Chi, tôi thắc mắc.” Nam Thiên đắn đo hơn mười giây, quyết định phải nói chuyện, “Tại lần đầu của tôi, anh rất chú ý tới cảm thụ của tôi.”
“Ừ.” Mạc Vấn Chi không để ý gật đầu, vứt cho Nam Thiên nhãn thần “Sau đó sao?”.
“Thế nhưng sau đó, anh càng ngày càng… Cái kia…”
“Cái nào?”
Muốn cùng đối phương bàn luận về cái vấn đề này thật xấu hổ, Nam Thiên cắn môi dưới trầm mặ thật lâu, cố lấy dũng khí yêu cầu: “Tôi nghĩ đôi khi, anh có thể hay không tôn trọng ý kiến của tôi? Anh có đôi khi thật… Thật sự làm tôi nghĩ anh chỉ là muốn thỏa mãn chính mình.”
“Thật sự? Tôi đảm bảo mỗi lần tôi đều siêu phân lượng mà thỏa mãn cậu.”
“Tôi nói không phải cái này! Tôi nói chính là tôn trọng!”
“Tỷ như?”
“Tỷ như lúc tôi thật sự không thích, không nên đem tôi trói lại. Lúc tôi không muốn nói, không nên bức tôi nói.”
Mạc Vấn Chi hạ lông mi dày đậm, đầu ngón tay lơ đãng nghịch hoa văn trên khăn trải giường, “Cậu thật sự không thích?”
“Nếu như tôi thật sự không thích, anh có thể không làm không?”
“Không thể.” Mạc Vấn Chi không cần suy nghĩ trả lời.
Nam Thiên sửng sốt một hồi, chậm rãi quay đầu, dùng con ngươi đen thui nhìn hắn: “Ý anh là tôi chỉ có thể mặc cho anh khóa lại, mặc anh muốn làm gì thì làm? Nếu tôi không nguyện ý, anh cũng muốn làm chuyện mà anh muốn?”
Mạc Vấn Chi lạnh lùng không thèm suy nghĩ, không nói lời nào.
Nam Thiên che giấu sự thất vọng, cậu không muốn tiếp tục cố gắng lần nữa, dùng thanh âm càng thấp hỏi, “Lúc chúng ta ở cùng một chỗ, anh không thể có chút, chỉ là một chút tôn trọng ý nguyện của tôi được hay sao? Nếu nói hai bên đều có cảm giác, tại sao chúng ta không thể bắt đầu nếm thử sự ngọt ngào bình thường?”
“Không được.” Mạc Vấn Chi không hề thương lượng cắt đứt câu nói.
Màu sắc con ngươi của Nam Thiên rốt cục thay đổi.
“Vì sao?” Cậu hỏi.
Mạc Vấn Chi ngữ điệu lãnh đạm, “Bởi vì tôi không làm được.”
Gian phòng bỗng dưng trầm mặc.
Nam Thiên biểu tình cứng ngắc, cậu cái gì cũng không nói.
Đối với Mạc Vấn Chi mà nói, cậu tối đa cũng chỉ là món đồ chơi dùng để phát tiết không đáng tôn trọng mà thôi.
Nam Thiên gắt gao đóng chặt miệng, nhìn về phía Mạc Vấn Chi.
Tâm cậu, hình như bị ai đó, tiện tay vứt bỏ tạo thành vết nứt.
Mấy ngày kế tiếp, lạnh thấu xương tủy.
Trong lồng ngực tựa như không phải trái tim mà là một khối băng cứng rắn, lạnh băng đến thở ra cũng chỉ một khẩu khí, đều là lãnh.
Lão đại cùng đồng nghiệp đều nhất trí cho rằng cậu thất tình, đoán đúng bên ngoài, đoán không đúng thực chất bên trong.
Nam Thiên không biết bản thân lại khó khăn như thế.
Cậu lần đầu tiên mạnh mẽ mong muốn rời khỏi tổ trọng án, điều tra về Mạc Vấn Chi vẫn còn đang được tiến hành, cậu không muốn mỗi ngày họp lại nghe đến cái tên này khiến lòng lại đau nhức.
“Thành thật mà nói, hiện tại cậu là người hiềm nghi nhất của vụ án, muốn nộp tiền bảo lãnh cũng không dễ dàng đâu. Nếu như anh tìm được nhân chứng khách quan khác, trừ bảo tiêu cùng người hầu của cậu ra, đến chứng minh cậu tại thời gian này đang ở nhà…” Lão đại trêu chọc nói, “Như vậy buổi tối ngày hôm nay cậu có thể có một gian phòng miễn phí để ngủ. Thế nào? Nghĩ đến nhân chứng khác chưa?”
“Không có.”
“Tôi cũng nghĩ cậu không có.” Lão đại đầu gối cũng đoán ra hắn không tìm được cái nhân chứng khác, cười lạnh một tiếng, “Tốt lắm, hiện tại tôi sẽ…”
Phanh! Cửa sắt bỗng nhiên bị phá mở khiến mấy người đang ngồi lập tức đứng lên.
Nam Thiên xanh mặt, thở dốc xuất hiện trước cửa. Con ngươi đen thui hướng trong phòng cấp tốc quét quanh, nhìn thấy Mạc Vấn Chi, đường nhìn trong nháy mắt ngưng kết lại.
“Nam Thiên? Tôi đã sớm nói thời gian tôi thẩm vấn không nên tiến vào…”
“Tôi có thể làm chứng.”
“Cái gì?”
“Tôi có thể làm chứng, hắn không có mặt ở hiện trường.” Nam Thiên bình tĩnh lặp lại, cậu nhìn về phía Mạc Vấn Chi, chưa từng di chuyển đường nhìn.
Nam nhân đang ngồi an vị nơi đó, vẫn như trước đạm mạc tôn quý, không ai bì nổi, hắn nhẹ nhàng mà nhìn Nam Thiên, cũng đã đem tâm, thần, hồn phách cậu hoàn toàn hấp dẫn lấy, tựa như ở trong mộng, từ trước vẫn sợ hãi ngoại nhân biết được hiện tại cũng trở nên không còn trọng yếu nữa. “Cuối tuần thứ tư trước từ tám giờ ba mươi tới chín giờ tối, tôi luôn ở cùng một chỗ với hắn tại nhà hắn. Không chỉ thế, cuối tuần thứ hai thứ ba vào buổi tối, tôi cũng ở cùng một chỗ với hắn, tôi có thể chứng minh…”
“Nam Thiên, cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu cùng hắn ở chung một chỗ làm gì? Tôi không phải đã đình chỉ việc nằm vùng của cậu rồi sao?”
“Đây không phải vì làm vùng, cùng công việc không quan hệ.”
“Vậy là gì?”
Nam Thiên cắn môi dưới.
Cậu hướng Mạc Vấn Chi đi tới, đứng bên người hắn, ngẩng đầu, nhìn về phái ánh mắt nghi hoặc của lão địa tổ trọng án.
“Xin lỗi, Lão đại.” Cậu từng chữ rõ ràng nói, “Tôi là tình nhân bí mật của hắn.”
Đôi mắt đen thui, quang mang chợt lóe.
Trong nháy mắt, Mạc Vấn Chi thấy, trong cuộc đời hắn đã nhìn thấy con mắt đẹp nhất.
Vỹ thanh
Khó có được cơ hội một lần được giam kẻ tình nghi trọng điểm, thế nhưng cuối cùng lại bởi vì thành viên tổ dũng cảm nói ra căn cứ chính xác mà phải để đám luật sư kháng nghị kịch liệt kia nộp tiền bảo lãnh.
Mạc Vấn Chi mang theo Nam Thiên, ở tổ trọng án không ai có thể tin được, phẫn nộ không thể tránh được trong ánh mắt, bước ra cửa cảnh cục.
“Vì sao cậu làm như vậy? Này không phải tiền đồ của cậu trong tổ trọng án bị hủy hay sao?”
“Anh biết rõ tổ trọng án nghe trộm, vì sao còn tiếp tục đi làm điều trị?” Nam Thiên hỏi lại.
Mạc Vấn Chi dừng một chút, thở ra một hơi, thùy hạ mí mắt: “Không có lời chứng của cậu, tôi vẫn có thể bình an vô sự.”
“Tôi biết.”
“Tôi mắc chứng ép buộc.”
“Tôi biết.”
“Nam Thiên, tôi vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Tôi sẽ ép buộc đối phương, sẽ chọn những loại xiềng xích buộc chặt, sẽ không để ý cảm nhận của đối phương, làm đủ mới thôi, còn có thể…”
“Tôi biết.”
Mạc Vấn Chi trừng mắt, chậm rãi, lộ ra tia mỉm cười không thể tránh được, “Cậu còn cái gì không biết không?”
“Có.”
“Là cái gì?”
“Tôi không muốn nói.” Nam Thiên quả quyết trả lời. Nhìn biểu tình có chút kinh ngạc của Mạc Vấn Chi, cậu dương cao môi, nở nụ cười, “Nhưng mà đừng lo, nếu anh muốn, có thể khóa tôi lại, dùng phương thức anh yêu nhất ép hỏi tôi. Tôi nhớ kĩ anh có một bộ còng tay không làm tôi bị đau, là… Cái gì mà hàng nhập khẩu của Cảo Cảo nhạc Câu lạc bộ…”
Chỉ cần tôi còn tiếp tục tập cảnh.
Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt được lòng anh.