Tập Cảnh

Chương 12 :

Ngày đăng: 22:56 19/04/20


Đại khái là do nguyên nhân áp lực càng lúc càng lớn mà người mắc bệnh ép buộc càng ngày càng nhiều.



Bệnh trạng mỗi người là bất đồng.



Có người khi xuất môn cứ một lần lại một lần trở về coi cửa phòng có hay không khóa kỹ; có người lại ép buộc bản thân rửa tay bảy tám mươi lần mà vẫn nghĩ rằng nó không sạch sẽ; có người nếu như thấy trong phòng có bất luận quyển sách nào mở ra không phải chuẩn xác chín mươi độ sẽ cảm thấy bất an, nhất định phải đem mở ngay ngắn mới được...



Qua loa xem qua phần giới thiệu hội chứng ép buộc, Nam Thiên không nói gì hỏi trời.



Có thể thấy được Mạc Vấn Chi không phải là người tốt, ngay cả đến sinh bệnh cũng không giống với người bình thường. Nói cái gì mà không đem trái tim yêu ai đó trói lại sẽ cảm thấy phi thường bất an.



"Bất an chính là bất an. Nói cách khác, nếu không làm như vậy sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác đại nạn sắp tới, nhất định phải làm như vậy mới có thể ngăn được đại nạn xảy ra." Đối mặt với Nam Thiên đang khó hiểu, "bệnh hoạn" Mạc Vấn Chi kiên trì giải đáp, đồng thời đưa ra một ví dụ dễ hiểu, "Ví dụ như, trên đỉnh đầu cậu treo một thanh đao sắc bén, buộc nó vào sợi dây sắp đứt, chỉ cần sợi dây đứt, đao sẽ lập tức đâm thủng ót cậu. Cậu sẽ có cảm giác gì? Lẽ nào cậu có thể nói cho hắn biết hắn bị ép buộc chứng nên đao sẽ không rơi xuống? Cậu có thể chịu đựng được việc không để ý tới thanh đao sẽ đâm thủng ót ngươi?"



"Dừng!" Nam Thiên dựng thẳng ngón tay, cắt ngang lời hắn nói, "Nói thế nào thì nói, sao lại biến thành anh dạy tôi? Ngày hôm nay tôi là bác sĩ, anh là bệnh nhân."



"Sai rồi, phải là, tôi là bệnh nhân, cậu là người nhà bệnh nhân."



"Người nhà thì người nhà!... Ít nhất... Hiện tại anh là bệnh nhân, tôi là người trị liệu cho anh. Anh phải nghe tôi nói!" Nam Thiên xuất ra khí thế cảnh quan, ở trên bàn mở ra bản hướng dẫn về ép buộc chứng, một bên chăm chú xem, một bên thì thào tự nói: "Ừm, đầu tiên, tôi hẳn là..."



"Hẳn là ngồi bên cạnh tôi." Mạc Vấn Chi định liệu trước chen vào, vỗ vỗ đệm sô pha cạnh mình, "Thiếp thân trị liệu điều thứ nhất, người nhà nên tận lực ở bên cạnh người bệnh, không nên để bệnh nhân cảm thấy cô đơn."



"Hừ! Anh cũng sẽ cô đơn?"



Khuôn mặt tuấn mỹ chết người của Mạc Vấn Chi lập tức lộ ra vẻ u buồn cô độc, tuy rằng biết cái biểu hiện này chỉ là diễn kịch nhưng Nam Thiên vẫn là kìm không được tiếp nhận cái biểu tình này, lập tức điều khiển thân mình tiến lại gần.



Nam Thiên một bên thì thào chửi bới, một bên không thể tránh được mà quay mặt sang, tàn bạo cảnh cáo: "Này, ngày hôm nay là ngày trị liệu, anh không được một tấc lại một tấc tiến lên. Bản cảnh quan ngồi ở đây là vì bệnh tình của anh..."



"Biết." Mạc Vấn Chi nhìn Nam Thiên chủ động sát lại, biểu tình u buồn sớm đã bị vứt lên tới chín tầng ây, một lần nữa lộ ra nụ cười ung dung nhàn nhạt, bí hiểm liếc mắt quan sát Nam Thiên, "Kế tiếp, người nhà hẳn là cùng bệnh nhân câu thông (ý nói là hiểu rõ hơn về nhau) đi?"



"Câu thông?" Nam Thiên cúi đầu lẩm nhẩm nhìn cuốn sổ chỉ đạo trên tay. Ai, cậu đường đường là cảnh quan uy phong lẫm lẫm, vì sao lại lưu lạc tới hoàn cảnh trị liệu bệnh nhân bị ép buộc chứng a? Nhưng mà này cũng là vì muốn tốt cho cậu, bằng không từ nay về sau, mỗi lần làm tình đều phải bị Mạc vấn Chi biến thái kia đem trói lại, này thật là mất mặt. "A, tìm được rồi. Người nhà cùng bệnh nhân câu thông..."



"Hơn nữa cần phải có sự kiên trì."



"Biết rồi! Không cho anh xen miệng vào!" Nam Thiên đem quyển sách như gió nhanh chóng đọc qua một lần, ném quyển sách lên trên bàn, bắt đầu bày ra tư thái nghiêm túc, nhấc hai tay lên đối mạc Vấn Chi nói: "Được, hiện tại chúng ta đến cùng nhau câu thông. Ừm, Mạc Vấn Chi, anh nghĩ rằng cái nào là hành vi thuộc về chứng ép buộc?"



Mạc Vấn Chi cổ quái liếc nhìn cậu: "Cảnh quan, cậu đây là thẩm vấn phạm nhân sao? Chúng ta là đang làm thiếp thân trị liệu, hẳn là nên thân mật ấm áp mà tiến hành, ít nhất... Cũng nên kêu một tiếng thân ái đi?"



"Thân ái?" Nam Thiên một trận lạnh run, "Anh không cảm thấy rất buồn nôn sao?"



"Thiếp thân trị liệu vốn là chuyện rất buồn nôn mà." Mạc Vấn Chi nhún vai, "Hay là cậu cho rằng chúng ta gián đoạn trị liệu dường như được?"



Gián đoạn? Thật vất vả mới bắt được Mạc Vấn Chi phối hợp trị liệu, nào có dễ dàng để gián đoạn như vậy?



Nam Thiên phát huy cảnh giới nghị lực siêu nhân của cảnh giác tinh anh, kiên định mà tiếp tục trị liệu, gương mặt đen như củ ấu, hai bên khóe miệng như co quắp lại (tks bạn Tử Dạ Vân đã giúp mình edit đoạn này :x), cứng ngắc phun ra một câu: "Thân ái, anh nghĩ hành vi nào thuộc về chứng ép buộc?"



Rất buồn nôn, ai ngờ lại xuất hiện cái kiểu điều trị này chứ?



"Ừm..." Mạc Vấn Chi hầu như cười phá cả bụng, nét mặt phi thường phối hợp mà nhăn mi lại, "Bệnh trạng của tôi rất nhiều, bắt đầu cũng rất là đơn giản. Cậu nghĩ thế nào?"



"Tốt."



"Tỷ như, nếu cậu ở trước mặt tôi mặc vào cảnh phục, tôi sẽ sản sinh ra một loại xung động không kiềm nổi mà muốn đè cậu." Hắn tựa hồ có điểm khổ não liếc mắt nhìn Nam Thiên.



Oa! Cái người này thật biến thái!
Bị đối đãi thô bạo, rồi bất thình lình lại trở nên ôn nhu, tuy rằng ghê tởm tới cực điểm, nhưng lại không cách nào giải thích mà khiến cho Nam Thiên cảm thấy kích thích.



Khi Mạc Vấn Chi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liễm qua đỉnh nhũ hoa, Nam Thiên vô pháp thở hổn hển run lên. Nhiệt lưu (dòng nhiệt lượng) theo hạ phúc cùng tập trung vào một bộ vị, cậu rõ ràng cảm giác được cái địa phương kia đang sung huyết, đồng thời cấp tốc cương lên, ngạnh đứng lên, cách bắp đùi Mạc Vấn Chi dưới cảnh khố (quần cảnh phục) mà nổi lên.



Trời ạ! Cậu cư nhiên lại muốn Mạc Vấn Chi!



Ngày hôm nay không phải là ngày trị liệu sao? Nam Thiên khóc không ra nước mắt.



"Muốn sao?" Rõ ràng biết cái đang ngóc lên ở gần bắp đùi là cái gì, Mạc vấn Chi lại - lộ ra dáng cười ghê tởm, phảng phất như một thân sĩ hỏi cậu.



"Muốn... Muốn... Muốn cái đầu anh ấy!" Nam Thiên khuôn mặt cương nghị đỏ ửng như muốn lấy máu, một bên thở dốc run rẩy mắng to.



Mạc Vấn Chi một điểm cũng không tức giận, giảo hoạt cười, cởi ra dây lưng cảnh phục, kéo xuống khóa kéo của cảnh khố, bàn tay theo thắt lưng Nam Thiên mà tiến nhập.



"Ưm..." Nam Thiên bỗng nhiên nhíu chặt hai hàng lông mày, khó nhịn đau khổ trừng mắt nhìn Mạc Vấn Chi.



"Kì thực bị khóa lại, cảm giác cũng rất tốt đúng không?"



"Cầm... Cầm thú!" Nam ra sức lắc đầu, dùng thái độ kiên quyết, biểu tình nhưng lại khác hẳn với sự việc đang diễn ra.



Mạc Vấn Chi tinh tường thấy được, tiểu cảnh quan của hắn khoé mắt đã khống chế không được mà tràn đầy dâm mỹ, hơi hé mở, đôi môi mang theo thở dốc, chỉ chốc lát sẽ bắt đầu cầu xin.



Đối với thân thể của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi so với cậu còn quen thuộc hơn. Làm thế nào để dọc theo biên giới huyệt khẩu của cúc hoa, như có như không xoa nắn, làm sao để nhẹ nhàng đem đầu ngón tay xen vào sau đó uốn lượn, những... điều này Mạc Vấn Chi hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào.



Tính cách đáng yêu cùng thân thể mẫn cảm không được tự nhiên của Nam cảnh quan đều khác tầm thường, chỉ cần tìm đúng vị trí, độ mạnh yếu vừa phải, dùng ngón tay vuốt ve niêm mạc vài cái là có thể khiến cậu khóc chết đi sống lại.



Dưới ánh nhìn phong cảnh cảnh phục bán mở không gì sánh bằng, thân thể thanh niên tự mình khống chế mà lúc thì chấn kinh dường như cứng ngắc, khi thì rung động điềm đạm đáng yêu.



Lúc Nam Thiên liều mạng đem mặt nghiêng sang một bên, Mạc Vấn Chi dùng tay còn lại nâng cằm cậu, đem cậu đối mặt với hắn.



Quả nhiên, con mắt xinh đẹp đã ươn ướt. Cảnh quan khóc khiến Mạc Vấn Chi nháy mắt có chút mềm lòng, nhưng đồng thời một luồng mãnh liệt bốc lên, hắn cắn mình một ngụm đến ngay cả kích thích cũng không còn nữa - chứng ép buộc chết tiệt! (tôi chém)



"Cậu khóc?"



Mi mắt có chút rung động, nước mắt tích trong khóe mắt theo đó mà rơi xuống. Thanh âm của Nam Thiên mang theo sự bất lực phẫn nộ nói: "Đúng vây, tôi khóc! Anh thấy rất vui đi?"



Mạc Vấn Chi trầm mặc một lúc, "Tôi đây nỗ lực một chút, xem lần này có thể khống chế chính mình hay không, không nên làm tới cuối cùng."



Nam Thiên bỗng nhiên trầm mặc.



Sau một lúc lâu, có người quả thực mau điên mất rống giận hét làm rung động của biệt thự: "Mạc Vấn Chi! Lúc này anh khống chế cái rắm! Anh khống chế được tôi đây làm sai bây giờ? Anh đi chết đi!"



"Được, chúng ta cùng chết..."



"A a a. . . Người cứu mạng a! Tập cảnh a! Đau nhức nữa rồi. . ."



Hiên ngang lẫm liệt, luôn quên mình vì người khác, chính trực cảnh quan Nam Thiên, thành công uy no tên tội phạm tập cảnh trong phạm vi quản lý của mình.



Thiếp thân trị liệu, nhiệt liệt tiến hành.



HOÀN QUYỂN 1