Tập Cảnh
Chương 20 :
Ngày đăng: 22:56 19/04/20
Tâm tình phạm lỗi không thể nói mà rõ được. Nam Thiên một nghìn một vạn mong muốn chuộc tội, lúc này thì Mạc Vấn Chi dù có đem cậu khóa lại bằng mười cái còng tay, ăn một trăm cái “đại lạp xưởng” cậu cũng đều cam tâm tình nguyện.
Kết quả… Thượng đế lại một lần nữa chứng minh một khi lão quyết định ra tay dạy bảo nghiêm khắc thì nhân loại cũng không thể làm gì được.
Trong lúc Nam Thiên đang thấp thỏm không yên thì Mạc Vấn Chi chậm rãi tỉnh lại, hắn thế nhưng…
“Cậu nói đúng.” Đây là câu đầu tiên mà Mạc Vấn nói.
“Tôi sẽ không giống như trước đây nữa.” Đây là câu thứ hai hắn nói.
Nghe xong hai câu này, Nam Thiên há hốc miệng, cằm thiếu chút nữa va vào cái giường mới mua.
“Có phải bệnh tình của hắn chuyển biến xấu không?” Thật vất vả khép lại miệng, cậu nhìn về phía Mạch Khắc cầu giúp đỡ.
Mạch Khắc hai tay khoanh trước ngực, soi xét nhìn Mạc Vấn Chi, hỏi lại, “Cậu nói cái gì?”
Nam Thiên không nói hai lời, phi như bay về trước ngăn tủ lấy ra còng tay còn mới toanh, lại chạy về giơ cái còng tay lên trước mặt Mạc Vấn Chi, cái còng tay va chạm phát ra âm thanh thanh thúy tựa chuông kêu.
Mạc Vấn Chi bình tĩnh nhìn lướt qua.
Trời… A…
Này thật sự giống như con sói đói thấy một đống thịt lại tỏ ra hờ hững, thật đáng sợ!
Nam Thiên run run, ném còng tay lên giường, ôm đầu, “Hắn chuyển biến xấu rồi…”
Hơn nữa lại còn chuyển biến xấu theo hướng khó mà tin nổi.
Nam Thiên chăm chú xem xét, từ lúc cậu quen biết Mạc Vấn Chi tới giờ, toàn bộ thế giới mỗi ngày đều biến hóa đến long trời lở đất, tinh anh giới cảnh sát bị rơi vào tay giặc, vĩnh viễn là số 1 lại bị biến đổi, từ tổ giao thông được chuyển lên tổ trọng án, rồi lại từ tổ trọng án bị đuổi về tổ giao thông, một thời hỗn loạn, một thời không nhìn thấy ánh sáng.
Hiện tại thì hay rồi, Mạc Vấn Chi thay đổi một trăm tám mươi độ lần thứ hai lại đem hỗn loạn cùng tăm tối cùng nện lên cái đầu vốn đã hỗn loạn của cậu.
Một hồi ở trong phòng tắm hơi tựa hồ đã làm cho cái tính cách biến thái cùng chứng ép buộc toàn bộ bốc hơi hết rồi.
Mạc Vấn Chi sau khi tỉnh lại bình thường không có khả năng bình thường, đối với một màn thiếu chút nữa hù chết Nam Thiên trong phòng tắm giản đơn chỉ giải thích “Tôi chỉ là muốn trước khi lên giường tắm cho sạch một chút.”
Hình như cậu thực sự vốn dự định hưởng thụ chút thoải mái xông hơi mà thôi.
Nam Thiên quỷ dị nhìn y, rốt cuộc cũng không có hỏi hắn vì sao hưởng thụ mà lại đem chính mình khóa lại ở vòi nước như chó cảnh, đồng thời lại còn thoải mái đến chết ngất đi.
Bắt đầu từ ngày nào đó, nguyện vọng mà Nam Thiên vẫn luôn cầu khẩn đã hoàn toàn trở thành sự thật.
Mạc Vấn Chi trở nên vô cùng săn sóc dịu dàng đến lạ thường, tựa như một người tình nhân trong mộng chân chính. hắn anh tuấn khôi ngô, tao nhã, có nhiều tình thú, những lúc ở bên nhau, hắn không có khóa Nam Thiên, lột quần rồi động tay động chân, gần đây nhất nhà hàng cơm Tây lãng mạn cùng bờ sông gió đêm thổi nhè nhẹ đã trở thành nơi hai người thường tới.
Thỉnh thoảng cũng đi quán bar gặp gỡ bạn bè, hai người bọn họ vĩnh viễn là tiêu điểm của mọi người, Mạc Vấn Chi điều kiện tốt cùng ánh mắt đưa tình khiến kẻ khác phải ao ước không ngừng rơi trên người Nam Thiên.
Bên trong ngăn tủ, những món đồ chơi đủ loại bị chủ nhân ném vào một bên, có mấy bộ cảnh phục mới Nam Thiên cũng chưa mặc qua một lần, Mạc Vấn Chi hình như cũng không có ý định bắt cậu mặc.
Câu lạc bộ Cảo cảo nhạc (ai thấy CLB này quen nào =))))))))))))) định kỳ mang một bộ đạo cụ SM mới sáng tạo ra gửi qua bưu điện cho Mạc Vấn Chi, Mạc Vấn Chi mở ra nhìn một lúc, không rên một tiếng liền nhét vào tầng hầm.
Hôn môi nho nhã lễ độ, vuốt ve nho nhã lễ độ, tên biến thái này đã thay hình đổi dạng.
Nam cảnh quan luôn luôn chính khí nghiêm nghị khóc không ra nước mắt.
Muốn chết!
Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Mạc Vấn Chi liền khẩn cấp phanh lại, cực kỳ yêu thương nhìn cậu nghiêm túc nói, “Không xong, tôi khống chế không được rồi. Nam Thiên, tôi phải lãnh tĩnh một chút.”
Mạch Khắc đang cảm thấy do dự ——― lo lắng có nên hướng Mạc Vấn Chi đưa ra chi phí trị liệu gấp đôi hay không.
Nam Thiên thiếu chút nữa bức Mạc Vấn Chi đến suy sụp, Mạc Vấn Chi cực nhanh cũng bức Nam Thiên đến điên rồi, bác sĩ tâm lý hàng đầu như gã còn thảm hại hơn, bị hai người bọn họ bắt tay lăn qua lăn lại đến mức sắp xong đời rồi.
Mạc Vấn Chi nói với y, “Tôi biết mình yêu Nam Thiên rồi, tôi không thể tưởng tượng đến ngày không có cậu ấy. Tôi biết, nếu chỉ lo đến mình, cậu ấy sớm muộn cũng sẽ chạy trốn, tôi không thể để chuyện tình như vậy xảy ra.”
Nam Thiên nói với y, “Tôi thương hắn, tôi đương nhiên thương hắn! Mạch Khắc, điểm này chẳng lẽ anh không biết hay sao? Vì hắn tôi cái gì cũng đều nguyện ý, tôi cả đời cũng không khả năng rời khỏi hắn.”
Mạc Vấn Chi còn nói với y, “Mạch Khắc, anh đã nói yêu một người là không thể ích kỷ. Tôi không muốn lại bởi vì bệnh trạng của chính mình mà thương tổn Nam Thiên. Tôi không hy vọng cậu ấy bởi vì tôi mà miễn cưỡng chính mình. Cậu ấy sẽ bỏ đi. Này đối với Nam Thiên là quá không công bằng.”
Nam Thiên cũng nói với y, “Mạch Khắc, anh đã nói chứng ép buộc là không thể trị liệu một cách ép buộc, tôi không hy vọng Mạc Vấn Chi bởi vì tôi mà miễn cưỡng chính mình, hắn sẽ sụp đổ mất. Này đối với Mạc Vấn Chi là quá không công bằng.”
Hai người đàn ông nhiều lần xuất hiện ở phòng làm việc của y, nối liền không dứt, ngươi tới tôi đi.
Một người chân trước mới vừa đi, người kia đã chân sau đi tới.
Mạch Khắc đầu bị xoay đến chóng mặt.
Nam Thiên nói, “Hắn không chịu cùng tôi lên giường, tôi sẽ mau bị hắn làm cho điên mất.”
Mạc Vấn Chi nói, “Tôi không thể cùng cậu ấy lên giường, nếu như bệnh cũ của tôi lại tái phát, giống như trước đây, cậu ấy nhất định sẽ bị tôi làm cho phát điên.”
Nam Thiên nói, “Mặc kệ hắn có làm điều xằng bậy thế nào, tôi đều có thể chấp nhận.”
Mạc Vấn Chi nói, “Nam Thiên không có khả năng tiếp nhận! Cậu ấy chán ghét tôi phát bệnh, chán ghét đến mức tình nguyện cắt đứt ngón tay của chính mình. Cậu ấy nhìn tôi con mắt phát thệ, tôi rõ ràng khi cậu ấy phát thệ là đã hạ quyết tâm rồi.”
Khi Mạch Khắc thuật lại những gì Mạc Vấn Chi nói thì Nam Thiên hô đứng lên, “Tôi phát thệ? Tôi phát thệ? Tôi phát thệ cùng ăn rau xanh không có gì khác nhau, cái kia không tính toán gì hết! Không tính toán gì hết!”
Khi Mạch Khắc thuật lại những gì Nam Thiên hô lên thì Mạc Vấn Chi cười nhạt, “Đảm bảo? Anh dựa vào cái gì để đảm bảo, Mạch Khắc? Lúc phát bệnh đến tôi còn không thể khống chế chính mình, huống chi là anh? Một khi bắt đầu, thì là cậu ấy phản kháng rất lợi hại, kêu rất thảm, còn tôi thì lại còn tiếp tục làm tiếp, làm được thoả mãn mới thôi, cuối cùng chính là cậu ấy hận tôi hận đến tự mình hại mình. Nếu như cậu ấy lại ở trước mặt tôi bị thương, tôi sẽ hận không thể giết chính mình. Anh cho là anh có thể để cho tôi yên tâm mà đi mạo hiểm như vậy hay sao?”
Mạch Khắc nỗ lực gian nan mà khơi thông, “Có sao đâu. Cậu vẫn thường đem những tình nhân trong lúc đó thành trò chơi không phải sao? Làm tình thì người chơi SM cũng không ít.”
“Không có giống như tôi là đơn phương, bọn họ đều có thể dừng lại. Nhưng tôi thì không có khả năng dừng lại, ” Mạc Vấn Chi nói, “Tôi không có cách nào cho Nam Thiên sự công bằng mà cậu muốn.”
“Hay là tìm biện pháp khác thể hiện công bằng?”
“Biện pháp gì, anh nói đi, Mạch Khắc, biện pháp gì? Tôi sắp sụp đổ rồi, mỗi ngày nhìn cậu ấy, nhìn thân thể đẹp đẽ của cậu ấy, tôi vài lần thiếu chút nữa đã đẩy cậu ấy ngã, trong đầu đã nghĩ phải đối với cậu ấy muốn làm gì thì làm, xé đi cảnh phục của cậu ấy, làm cho cậu ấy kêu khóc, lúc tôi cắm vào cơ thể cậu ấy làm cho thân thể cậu ấy giãy dụa liên tục, đem lỗ nhỏ của cậu ấy thao (là cái hành động cắm rồi rút rồi lại cắm rồi lại rút…. :”>) đến mức muốn khép vào cũng khép không được… Anh rốt cuộc có biện pháp giải quyết hay không?”
Mạch Khắc phiền muộn không gì sánh được.
Còn tiếp tục như thế này nữa, y quyết định sẽ nâng phí trị liệu cao gấp đôi.
Kết quả, ngay cả Nam Thiên nghẹn đã lâu cũng bắt đầu kêu gào với Mạch Khắc, “Anh là bác sĩ tâm lý, hơn nữa còn là bác sĩ tâm lý hạng nhất, anh hẳn là nên có biện pháp nào đi? Anh hẳn là có một phương án giải quyết chứ? Anh có biết liên tục một tháng không làm là cái gì tư vị gì không? Anh có biết nhìn một mỹ nam như thế ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện cũng không thể trên giường là cái gì tư vị gì không? Tôi cùng Mạc Vấn Chi đều là tình lực tràn đầy, anh nếu còn tiếp tục không tìm ra biện pháp giải quyết thì sẽ có hai người bệnh nhân chết đi, sự nghiệp của ngươi coi như xong đời rồi! Tôi muốn làm tình ngươi hiểu không? Tôi muốn cùng Mạc Vấn Chi làm tình, làm tình, làm tình!”
“Vậy cậu đi cường bạo hắn đi a! ! ! ! !”
Mạch Khắc tím mặt rống to. A, loại hành động này thực sự là rất không chuyên nghiệp rồi…
Nam Thiên bỗng nhiên ngậm lại cái mồm quang quác quang quác.
Một hồi lâu, thở phào một hơi, cậu hộc ra một câu cảm tạ chân thành, ” Phương pháp giải quyết mà anh cùng tôi nghĩ đến là như nhau, Mạch Khắc, đa tạ ý kiến chuyên nghiệp của anh.”
Mạch Khắc nhìn phòng trị liệu tâm lý không người, mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống.
Trời xanh ở trên, các lão tiền bối (đàn anh, lớp người đi trước,) môn trị liệu tâm lý vốn đã đi gặp thượng đế ở trên, gã nhưng mà cả cái ý kiến chuyên nghiệp cũng chưa cho a…