Tập Cảnh

Chương 21 :

Ngày đăng: 22:57 19/04/20


Tập đoàn Hồng Hưng, phòng làm việc tráng lệ của tổng tài.



“Đều đã xem xét rõ ràng rồi, không thấy có vấn đề gì.”



“Cậu tự mình kiểm tra?”



“Đúng vậy, ai kêu tôi là phó tổng tài số khổ chứ. Cậu có muốn tự mình cũng kiểm tra một lần hay không?”



“Không cần.” Mạc Vấn Chi dùng biểu tình kinh ngạc vô cùng khoa trương, giống như đang nói giỡn nhìn Trần Minh Tuấn, “Cậu thực sự tự mình đi tra? Tôi chỉ là nói giỡn mà thôi.”



Trần Minh Tuấn kinh ngạc, không biết làm sao đành liếc nhìn y, “Lần sau không nên đùa kiểu này được chứ? Tôi thực sự tự mình đi tra, nhiều danh sách như vậy thiếu chút nữa muốn lấy mạng của tôi rồi.”



Mạc Vấn Chi cười nhạo, “Ai biết cậu sẽ liều mạng như thế? Tuyệt không giống với hoa đại thiếu gia Trần Minh Tuấn thời du học nha.”



“Bậc cha chú liều mạng phục vụ quên mình, há lại vô ích hay sao?”



Mạc Vấn Chi tự tiếu phi tiếu liếc nhìn gã.



“Cậu thế nào?” Trần Minh Tuấn quan tâm chính là việc khác.



“Cái gì tôi thế nào?”



“Tôi xem cậu đối với cảnh viên kia, hình như thực sự có điểm khác hẳn. Gần nhất…”



Thanh âm cửa bị đẩy ra cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa trước, không ngoài sở liệu, chính là Nam đại cảnh quan uy phong ngời ngời. Vị tinh anh của giới cảnh sát này đang đứng ở cửa thần tình kích động, biểu tình không giống ngày xưa, thở dốc ồ ồ.



“Tôi ra ngoài.” Trần Minh Tuấn quả nhiên vừa thông minh lại vừa tài giỏi, không cần bất luận kẻ nào mở miệng, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc của tổng tài, đồng thời hảo tâm vì tình nhân của tổng tài mà đóng cửa phòng làm việc lại, tùy tiện phân phó thư kí bên ngoài, tổng tài có sự vụ khẩn cấp cần xử lý, nghiêm cấm quấy rối.



Thanh âm cửa gỗ đóng đóng lại rất nặng, phảng phất đem trong đây cùng bên ngoài cắt đứt thành hai thế giới.



Thế giới ở đây chỉ còn lại có hai người.



Muốn chết… Mạc Vấn Chi tim mãnh liệt đập. Nam Thiên ăn mặc chỉnh tề cảnh phục mê người, mặt mày sang sủa đẹp đến không chỗ chê, chết chính là còn đang đứng ở không gian kín tuyệt đối thích hợp làm điều xằng làm bậy, điều này không phải là có ý định hành hạ áp lực đau khổ của hắn hay sao?



“Sao bỗng nhiên lại chạy tới đây?”



“Tôi dự định…”



“Dự định gì?”



Con mắt Nam Thiên hắc bạch phân minh trừng y, khẩn trương nuốt nước bọt, bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch, nếu không phải Mạc Vấn Chi biết cậu đã bị đá ra khỏi tổ trọng án, nói không chừng hắn sẽ cho rằng cậu là phụng mệnh đến bắt y.



“Rốt cuộc là dự định cái gì?” Mạc Vấn Chi lại hỏi một câu, nhìn Nam Thiên đang đi về hướng mình.



Chân nhỏ đẹp tới cực điểm, bị giày cảnh sát bao vây lấy, đường cong duyên dáng theo đó hiện lên. Hầu kết Mạc Vấn Chi bỗng nhiên căng chặt, kiệt lực bảo trì thản nhiên dựa vào cái ghế da thật.



Nam Thiên hít một hơi thật sâu, cậu cũng phải kiệt lực bảo trì sự kiềm chế. Bởi vì, lúc này đây là đến phiên cậu chủ động a.



“Tôi nhớ kỹ phòng làm việc của anh có một gian phòng nghỉ.”



“Đúng.” Mạc Vấn Chi phun ra một chữ, ruột phảng phất bị cái gì quấn chặt.



Cái đồ ngu này, vì sao lại nhắc đến phòng nghỉ? Nhắc tới phòng nghỉ, hắn đáng thương không thể không nhớ tới bên trong có cái giường rất thích hợp để vận động, còn có một đống đồ dung này nọ… Lúc này tuyệt đối, tuyệt đối không thể liên tưởng đến món đồ chơi tình dục.



“Chúng tôi qua đó đi.”



“Qua đó làm gì?”



“Trò chuyện… Nói chuyện phiếm.” Không thể nói là làm cái kia được, nơi đó là nơi để tôi cường bạo ngươi a.



“Nói chuyện phiếm?” Mạc Vấn Chi hận kẹp chết cái tên ngu ngốc đưa ra cái quyết định chơi với lửa có ngày chết cháy này. Lúc này mà đi vào phòng nghỉ, này không phải muốn chết hay sao?



Hắn tình nguyện khóa mình vào trong phòng tắm hơi lần nữa!



Có điều, chỉ cần không thượng Nam Thiên da thịt nhẵn nhụi, biết đâu… Biết đâu mình thực sự có thể khống chế được mà kìm nén.



Phòng nghỉ an tĩnh từ lúc xây dựng tới nay còn chưa từng được dùng qua, nó căn bản không nghĩ tới sự tồn tại của nó sẽ mang đến cho hai người người đàn ông này áp lực phức tạp trầm trọng như vậy.



Sau khi ấn vào một cái nút, cửa được thiết kế ẩn dấu vô thanh vô tức mở ra, Mạc Vấn Chi cùng Nam Thiên bước vào phòng nghỉ, thấy giường lớn có ý nghĩa rõ ràng nghiễm nhiên đặt ở chính giữa, không hẹn mà cùng toàn thân căng thẳng.



Nam Thiên nỗ lực cổ vũ chính mình. Thả lỏng, Nam Thiên, lần này là ngươi chủ động xuất kích, ngươi đã nghẹn lâu lắm rồi, nhất định phải thành công hoàn thành lần cường bạo này!



Mạc Vấn Chi nỗ lực thoải mái chính mình. Thả lỏng, Mạc Vấn Chi, ngươi vẫn đang làm được rất tốt, ngươi có thể khống chế chính mình, nghìn vạn lần… Nghìn vạn lần không nên cường bạo Nam Thiên! Tuy rằng cái tư vị kia rất tuyệt…



“Nhắm mắt lại được không?”



“Được.” Mạc Vấn Chi trả lời rất thoải mái. Dù sao mắt không gặp tâm sẽ không phiền, chỉ cần hai mắt nhìn nữa, nói không chừng thân thể sẽ không còn chịu nghe lời đại não sai khiến nữa.



Thanh âm cửa tủ mở ra rất nhỏ truyền đến.



Mạc Vấn Chi mặt hơi co rúm, trời, đó là khát vọng nhất của y… Không, tuyệt không muốn nghe thấy tiếng kim loại đánh vào nhau, còng tay! Chỉ mong tôi có thể khống chế được, Mạc Vấn Chi, ngươi nhất định có thể làm được! hắn từ từ nhắm hai mắt, chặt chẽ nắm chặt song sắt lạnh lẽo ở đầu giường, ép chính mình phải trấn định.




Lúc nuốt vào, niêm mạc cùng dị vật dưới sự trợ giúp của chất dịch thuận lợi trượt vào, phát sinh thanh âm dâm loạn thần bí.



“Nhanh lên một chút! Đừng có ngây ngốc chậm chạp nữa!”



“A a… Không nên nóng vội như thế… Ô… Chạm tới gốc rồi! Đau quá!”



côn th*t nóng rực làm trong cơ thể cậu như đốt thành dung nham. Mạc Vấn Chi khẩn cấp xâm nhập khiến cậu thiếu chút nữa khóc lên, “A… Chậm… Chậm một chút, anh làm chậm cho tôi đi…”



“Được, chờ tôi thao cậu sung sướng rồi sẽ cho cậu vận động chậm rãi.”



Vốn chỉ có chỗ thân thể kết hợp là tiếp xúc, vì sao hình như cả người mỗi một chỗ đều không hề liên quan lại bị sự vận động chà đạp?



“Tôi là sợ cậu dinh dưỡng không đủ mới liều mạng cho cậu ăn một bữa lạp xưởng lớn, còn không mau cảm tạ tôi.”



“Hô hô… Ưm a… Cảm… Cảm tạ cái đầu… A… Giết chết tôi đi! Nóng quá…”



Tiếng kêu dâm đãng tiêu hồn không ngừng phát ra từ đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở.



“Không được… Ngươi… Ngươi giết chết tôi mất… A ô, Aha…”



Nam nhân phía dưới bỗng nhiên thô bạo lay động thắt lưng, Nam Thiên lập tức giãy dụa, thân thể dâm loạn sợ run khóc lên, “Ô! Không nên… Không nên… A… Aha a…”



” Cảm giác cường bạo tôi rất thích phải không?”



“Ưm… Ô hiện tại… Nhìn xem… Rốt cuộc là ai cường bạo ai a?”



Sống lưng một trận một trận khoái cảm xông lên, ngay cả ngón chân đều co quắp lại bắt đầu từng đợt co rút.



“Đương nhiên là cậu cường bạo ta.” Hai tay bị trói ở đầu giường giật giật, ngữ khí Mạc Vấn Chi kiêu ngạo đáng trách, “Cậu vì ăn lạp xưởng của tôi, ngay cả còng tay cũng dùng tới ba cái. Nhưng mà cậu yên tâm yên tâm, đến phiên tôi cường bạo cậu, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt, thao cậu tới tận trời xanh.”



Ngữ khí chờ mong khiến lỗ chân lông kẻ khác phải sợ hãi, Nam Thiên cảm giác trong cơ thể đột ngột co rúm, phát sinh tiếng kêu đặc biệt lớn.



Thân thể như bị điện giật, dòng tinh dịch phun tung toé trên giường.



Khoái cảm khiến người gần như hôn mê, khí tức dã thú của nam nhân vẫn còn đang vây quanh cậu.



Mạc Vấn Chi phát ra âm thanh khoái trá, thuận lý thành chương bắn tinh ở trong cơ thể cậu, nhưng không có biểu hiện thể lực hư thoát như Nam Thiên mà thần thái phảng phất chỉ là vừa thưởng thưởng qua hai món khai vị nho nhỏ, sau đó, lại bắt đầu dùng đầu gối nhẹ thúc vào người Nam Thiên đang bất động, “Nè, nhanh lên tiếp tục. Cường bạo cần phải có tinh thần chuyên nghiệp mới được.”



Trong chỗ sâu nhất của cái động nhỏ đáo đang phát ra sự đau nhức, Nam Thiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu lên mặt Mạc Vấn Chi.



“Hiện tại là tôi cường bạo anh, anh câm miệng cho tôi! Mạc Vấn Chi, tôi cảnh cáo anh, ngươi còn dong dài tôi sẽ không cường bạo anh nữa!”



“Nam cảnh quan, tôi cũng cảnh cáo cậu —— để công bằng, cậu nếu như cường bạo tôi thiếu chuyên tâm, tôi sau này sẽ không cường bạo cậu nữa!”



Cường bạo thiếu chuyên tâm?



Bắn qua hai trận, tình trạng kiệt sức, thể xác và tinh thần uể oải, Nam cảnh quan dự định thu binh hạ vũ khí… Ngốc, mắt, rồi…



“Cái gì gọi là… Anh cường bạo ta nữa?”



“Chính tôi không chạm vào cậu nữa. Dĩ nhiên không có đạt được công bằng mà cậu muốn, tôi chỉ có thể tự mình kiềm chế thôi.” Khó có thể tưởng tượng, một người bị ba cái còng tay khóa ở đầu giường còn có thể ngông cuồng như thế.



“Cái gì gọi… gọi là… Không có đạt được công bằng tôi muốn?”



“Cậu cường bạo tôi một lần, tôi cường bạo cậu một lần, cần phải lấy cường bạo tận hứng làm cơ sở chuẩn, đúng không?”



” Ngày hôm nay tôi đã tận hứng rồi.” Cái mông đã bắt đầu đau rồi.



“Không có khả năng.”



“Thế nào không có khả năng?” Anh cho là người trong thiên hạ đều giống anh dã thú hạ lưu trong đầu đều tính dục siêu mạnh sao?



“Tôi là người bị hại còn không có tận hứng, cậu là người cường bạo làm thế nào có thể tận hứng chứ?”



Nam Thiên phiền muộn muốn khóc. Có cái loại người bị hại biến thái như thế này sao?



“Cậu có ngồi lên hay không thì bảo?” Ánh mắt Mạc Vấn Chi lại bắt đầu lóe ra tia hưng phấn điên cuồng.



“…”



“Ngồi trên đi! Ăn lạp xưởng!”



Nam Thiên anh minh thần võ cảnh quan, lại một lần nữa hiểu cái gì gọi là cảm giác khát vọng cực độ gặp trở ngại.



Thế nhưng, nếu như Mạc Vấn Chi thực sự lại bắt đầu “tự động kiềm chế”, làm cho hai người lại bắt đầu cấm dục, vậy cậu mới thực sự sẽ gặp trở ngại a.



“Chết tiệt, biến thái, ghê tởm, mong muốn lạp xưởng của anh nát đi… Được! Tôi ngồi! Cảnh quan tôi… Tôi muốn đích thân bẻ gãy nó…” (Shjn: ô sao Thiên Thiên nỡ lòng nào lại rủa chồng thế =))))))) Tính phúc cả đời của em là cái đại lạp xưởng của chồng đó nha ~~~ hỏng rồi lại cấm dục biết làm sao đây =))))))))))



Tức giận bất bình thì thào, thực hiện hành vi cường bạo kinh hồn bạt vía động đậy thân thể, một lần nữa bắt đầu hành vi phạm tội tạo ra niềm khoái cảm…