Tập Cảnh
Chương 4 :
Ngày đăng: 22:56 19/04/20
Mặc dù từ trước tới giờ cậu cũng thử qua không ít mỹ nam, nhưng hậu đình của Nam Thiên cho tới nay vẫn là cấm địa thần thánh bất khả xâm phạm.
Khi hai ngón tay của Mạc Vấn Chi xen vào dũng đạo hẹp mà nóng như lửa kia, một loại cảm giác dâm mỹ khó có thể tin được khiến như có một dòng điện xẹt qua đại não của Nam Thiên.
“A a!”. Con mắt đen nhánh bất khả tư nghị (ý là “khó tưởng tượng”) trừng to hết cỡ.
Cảm giác được dị vật tại trong cơ thể mình điên cuồng quấy phá, quả thực khiến hình tượng vĩnh viễn nằm trên của cậu vỡ tan nát.
Người cứu mạng a!
“Cảnh quan, chỗ này của ngươi rất mẫn cảm, chậc, đúng là khi đã bị kích thích thì sẽ rất nhanh tiết ra tràng dịch à”. Mạc Vấn Chi một bên vừa thấp giọng biểu dương, một bên không kiềm chế được dùng đầu ngón tay không ngừng nhu động vào niêm mạc.
Thanh âm mà tràng dịch dính trên ngón tay ma sát với thân thể, tại bên trong căn phòng to thế này lại vang dội đến dọa người.
“Dừng tay, a a a!”. Âm thanh phẫn nộ của Nam Thiên đột nhiên cất lên tận quãng tám.
Đầu ngón tay đã thâm nhập vào dũng đạo, chạm đến tận điểm G (điểm khoái cảm đó a :->) bên trong, khiến cậu phảng phất như bị điện giật làm thân thể căng cứng.
Mạc Vấn Chi nở nụ cười thú vị.
Khó có được một thể chất mẫn cảm thế này, trong những người đã lên giường cùng hắn sao chẳng thấy ai được như vậy? A, lần này thực sự đã kiếm được rồi.
“Bắt đầu sảng khoái rồi chứ?”.
Một tay giữ lấy hai cánh tay của Nam Thiên lên trên đỉnh đầu của cậu, dùng đầu gối áp chế thân thể đang giãy dụa của Nam Thiên. Biết rõ hậu đình của cậu là lần đầu tiên bị xâm phạm, nhưng đầu ngón tay của Mạc Vấn Chi quấy rối khai thác không lưu tình chút nào.
“Không, không nên lại…” Nam Thiên phát ra tiếng thở dốc tan nát.
Không nghĩ tới cái địa phương bên trong cơ thể kia, cảm giác lại rõ ràng đến thế, mỗi một động tác nhỏ của đầu ngón tay đều cảm nhận được rõ ràng.
Trên gương mặt xinh đẹp đó, là sự đau đớn cùng với bất an và biểu tình khống chế dục vọng đầy phức tạp.
Da thịt tiểu mạch sắc dần dần chuyển sang một màu phấn hồng dâm mỹ, mặt bên trong của hai bắp đùi bị gã kia kiên quyết tách xa nhau lại là môt màu trắng nõn ngượng ngùng như chưa ra nắng bao giờ. Giới hạn biến hóa chậm rãi của màu da dường như là một hình ảnh gợi cảm đến mức quỷ dị, khí quan được tiếp thêm sinh lực dồi dào, đứng thẳng nổi bật ở nơi đó, nôn nóng tiết ra dịch thể đặc sệt.
“Thật là kỳ quái”.
“Kỳ…Kỳ quái cái gì?”. Miệng cọp gan thỏ giận dữ hỏi, thanh tuyến đã có chút run rẩy.
Từng lỗ chân lông của Nam Thiên sợ hãi khi nghe đến âm thanh ma sát bẩn thỉu từ hậu đình của mình truyền tới.
“Rất sướng phải không?”. Đôi môi duyên dáng hé mở, phun ra từ ngữ dâm tà khó nghe. Vừa nói, vừa rút ra dương cụ đang chôn trong cơ thể Nam Thiên đã nhũn ra, còn đưa tay trêu đùa nhũ châu (núm dzú đó ‘ 3’) đã nổi lên.
Tuy rằng còn đang bị vây trong trạng thái cao trào thất thần, ngón tay Mạc Vấn Chi truyền lại dâm mỹ và dị thường nhiệt độ, khiến Nam Thiên nhất thời ngừng hô hấp.
“Ngươi muốn làm gì?”. Nam Thiên khẩn trương trừng mắt nhìn hắn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cho dù là bản thanh minh vừa mới được ký kết, hắn cũng đã làm quá trách nhiệm rồi.
“Tiếp tục cho ngươi ăn đó a!”. Mạc Vấn Chi dùng dáng cười kiêu ngạo mang theo cái vẻ ‘được voi đòi tiên’** mà đè cậu lại, dùng hạ thể cực đại của hắn ma sát với đùi cậu.
Nam Thiên hoàn toàn cứng ngắc rồi.
Cái khí quan vừa mới bắn ra tinh dịch nóng hổi kia vừa sợ hãi mà dần dần cứng lên.
Ngươi cứu mạng a!
“Không, không, ta không muốn…”. Hai chân bị mở ra, cậu cảnh sát kinh hoàng thiếu chút nữa khóc rống lên.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị tên ‘mặt ngươi mình thú’ này giết chết mất. Nếu sớm biết sẽ chết thê thảm như thế này, còn không bằng cứ để hắn đem băng ghi hình tới đài truyền hình cho rồi, ít ra thì cũng chết khỏe hơn mốt chút.
“Vừa rồi ngươi cũng nói không muốn, sau đó lại không phải là bắn rất sướng sao?”.
“Ai mà sướng chứ? Ta không có! Tuyệt đối không có…A a a…”
Cũng may là có thiết bị cách âm, đem tiếng quát tháo mãnh liệt của chàng cảnh sát trẻ giới hạn xác định trong phòng làm việc .
Diễm dương nhô lên cao, ngàn dặm không áng mây, thiên hạ một mảnh thái bình.
Hậu đình của một ‘tiểu công’ chân chính như cậu đang thống khổ, sau khi đã trải qua một quá trình kịch liệt….
…………………………………..
* nhất cổ tác khí : một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
** trong nguyên tác là ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’