Tập Cảnh

Chương 5 :

Ngày đăng: 22:56 19/04/20


Cái nhiệm vụ nằm vùng này có đánh chết thì cũng không thể tiếp tục được nữa.



Ngày thứ hai, cảnh viên Nam Thiên bước đi khập khiễng, dựa vào ý thức trách nhiệm nghiêm túc với công việc được giao, còn có một lòng không để cho tâm tình cá nhân ảnh hưởng đến đức hạnh vĩ đại của công tác cảnh vụ, lại còn giấu diếm một tâm hồn yếu đuối bị chà đạp đến thất tinh bát lạc (ý là bị chà đạp tới nát bét XD~), còn có cái mông thiếu chút nữa là nở hoa, trở lại tổ trọng án, báo cáo thất bại về nhiệm vụ nằm vùng của cậu.



Đồng nghiệp trong tổ trọng án đều tỏ vẻ có thể hiểu được việc này.



“Ai, cái tên Mạc Vấn Chi kia quá giảo hoạt mà, còn gian trá hơn cả hồ ly, mỗi lần phái người đi nằm vùng đều bị vạch trần trong thời gian ngắn.”.



“Nam Thiên, không nên khổ sở. Chỉ cần chúng ta đừng bỏ cuộc, một ngày nào đó, sẽ bắt được cái tên vô liêm sỉ đó”.



Lão đại vỗ vai cậu, thân thiết an ủi, “Nhiệm vụ thất bại không hề gì, quan trọng nhất là ngươi trở về không thiếu miếng nào trên người”. (Đoạn này bạn chém đấy chứ nguyên văn là “lông tóc vô thương” cơ XD~).



“Lão đại…”



Nam Thiên khóc không ra nước mắt.



Không mất miếng nào thật, chỉ có cái mông tội nghiệp là thụ thương thôi, và hiện tại hai cái mông của cậu vừa hồng vừa đỏ, ngay cả ngủ đều phải nằm úp sấp.



Tiểu Phân cổ vũ cậu, “Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ đem hắn ra trước công lý, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt, tội danh mà hắn sở hữu, một cái cũng không thoát được”.



“Đúng!”. Nam Thiên cắn răng tỏ vẻ tán thành.



Nhất là tội cường bạo tập cảnh! Quả thực đáng lăng trì xử tử!



A Nham hỏi “Lão đại, chúng ta có nên mở một cuộc họp nữa, để bàn bạc về những bước tiếp theo nên làm gì hay không?”.



“Ờ, gọi tất cả mọi người lại đây”



“Lần này nhiệm vụ nằm vùng thất bại, có cần xem xét về việc gắn máy nghe trộm không?”. “Vô dụng, phòng chủ tịch ở tập đoàn Hồng Hưng cùng tư trạch (nhà riêng) của Mạc Vấn Chi chúng ta đều thử nghe trộm rồi. Chả biết cái tên bại hoại có học này ở bên Châu Âu học được cái gì, đối với các thủ pháp phá án của cảnh sát chúng ta lại vô cùng quen thuộc, máy nghe trộm vừa được gắn chưa tới hai bốn tiếng thì đã bị hắn tìm được mà gỡ bỏ”.



“Theo ta thấy tám phần mười là hắn theo lũ mafia mà học rồi”.



Thù mới hận cũ đang sôi trào ở trong lòng Nam Thiên, cậu hết sức chăm chú ghi lại nội dung cuộc họp, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên rung lên.



“Ai vậy?”. Cầm lấy điện thoại, Nam Thiên dùng âm lượng để không ảnh hưởng đến cuộc họp mở miệng.



“Cưng à, là anh* đây. Cái mông còn đau không?”. Thanh âm mờ ám của của ác ma từ điện thoại vang ra.



Keng. Quăng cây bút máy trên tay xuống đất, sắc mặt của Nam Thiên nhanh chóng thay đổi. “Ngươi ngươi…Làm sao ngươi biết số điện thoại của ta”, giống như là có chuyện gì đó xấu xa, Nam Thiên đè thấp thanh âm xuống.



“Em cho anh mà”.



“Ta?”



“Đúng vậy. Hơn nữa, em còn cho anh cả số điện thoại nhà, số của nhà cha mẹ em, hàng xóm của em, còn có…”.



Nam Thiên hít vào một ngụm khí lạnh.



Lúc đó cậu bị quỷ ám mà? Quả nhiên tự làm bậy thì không thể sống.



“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
SM? Thượng đế ơi, người trực tiếp đánh chết con luôn cho rồi. �



“Cút ngay!”. Lần thứ hai Nam Thiên lại tuyệt vọng mà lung lay cái còng tay.



“Suỵt, nhỏ giọng một chút, không phải bên ngoài có cảnh viên khác sẽ nghe được sao”.



“Ngươi dám xằng bậy, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!”. Nam Thiên phải hạ thấp giọng, dùng thanh âm gần như nức nở mà nói.



“Như vậy thì ngày hôm sau, các vị đồng liêu sẽ phát hiện thi thể xích lõa của em, trên đó sẽ lưu lại dấu vết xác minh tình cảm mãnh liệt của chúng ta ngày hôm trước. Đương nhiên, bên trong mông sẽ cắm thứ này”. Mạc Vấn Chi ác độc đưng đưa cái công cụ dâm tà trong tay hắn “Tiểu cầu tình yêu”.



Lửa giận của Nam Thiên tăng vọt.



Lời uy hiếp thật ác độc! Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi làm vậy à?.



Được rồi, không tính toán với ngươi nữa, ta chịu…



Đùa bỡn với gương mặt của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi đem cái vật to xấp xỉ tính khí của cậu lúc đang cương lên nhét vào trong ‘áo mưa’, sau đó bôi dầu trơn. Mặc kệ Nam Thiên cố sức khép chặt hai chân, cuối cùng hạ thể vẫn bị mở ra, bi thảm mà bị cái thứ tình thú đạo cụ của Mạc Vấn Chi xen vào.



“Đạo cụ này có một chức năng đặc biệt”. Nam nhân đẹp đẽ như thế này lại có thể nở một nụ cười vô cùng đáng sợ, thật sự khiến người khác có thể nổi da gà. “Dưới tác dụng của vô tuyến điều khiển từ xa, kết cấu bên trong của thứ đồ giả này sẽ chậm rãi trướng lên giống như quả bóng. Ừm, xét thấy ngày hôm qua em vừa được phá thân, hôm nay cho em nếm thử level 2 là được rồi”. Nói xong Mạc Vấn Chi liền ấn lên điều khiển từ xa.



Trong cơ thể xuất hiện cảm giác bành trướng dị thường khó chịu, khiến Nam Thiên thấp giọng kêu thảm thiết, “Thật là khó chịu, mau dừng…”.



“Mới căng ra một chút thôi, nhẫn nại một chút nữa”. Mạc Vấn Chi vô tình mà quan sát vẻ mặt của cậu, ngón tay vẫn đặt trên điều khiển từ xa.



Cảm giác đáng sợ lên tới cực điểm vì dũng đạo bên trong bị mở rộng, càng đáng sợ chính là không biết nó còn phồng lên tới mực độ nào mới thôi.



Mỗi một chút xíu biên độ trương ra, đều sẽ khiến Nam Thiên nảy sinh lỗi giác rằng ngũ tạng sẽ bị hư hỏng mất.



“Không…thật sự…không nên…”



“Đợi một chút nữa là tốt rồi”. Mạc Vấn Chi ôn nhu vuốt ve gương mặt đã mất gần hết huyết sắc của Nam Thiên.



Mãi đến khi Nam Thiên khóc nức nở cầu xin tha thứ, Mạc Vấn Chi mới rời tay khỏi cái điều khiển.



“Tốt rồi, mới chỉ là level 2 mà thôi, cũng khá mạnh đấy chứ.”. Phảng phất như để xác định nước mắt của Nam Thiên, hắn dùng đầu ngón tay xoa lên khóe mắt ẩm ướt của Nam Thiên. Mạc Vấn Chi lộ ra nụ cười sủng nịch với cậu, “Em đừng nghĩ rằng có thể lấy nó ra, đây đều là do những người có chuyên môn thiết kế đó, đặc thù của thứ đồ chơi bành trường này là sẽ kẹt lại chính giữa, nếu cố gắng lôi ra thì đại tràng sẽ bị nứt ra đó. Nếu như nhịn không nổi nữa, thì đến nơi này tìm anh, đây là địa chỉ nhà riêng của anh”.



Trên ngón tay thon dài hé ra một tờ giấy đầy chữ, nhét vào túi áo Nam Thiên.



Mạc Vấn Chi mở còng tay, ôm chàng cảnh quan uể oải tới cực điểm kia ngồi thẳng lên ghế sau, nhu tình lưu luyến mà giúp cậu mặc quần (XD~), đương nhiên cái tiểu khí cầu tình yêu kia vẫn ở yên nơi nó cần ở.



Quan sát bên ngoài xe cảnh sát không có ai chú ý, Mạc Vấn Chi mở cửa xe, thong dong bước ra.



“Được rồi”, trước khi đi, hắn còn quay lại một lần, cầm bó hoa tulip đen mới nở để sẵn ở cửa xe lên “Đây là cho em, Tiểu Thiên thân yêu”. Rồi nhanh chóng hôn lên trán cậu một cái.



Cảm giác được đôi môi nóng ấm trên trán vừa mềm vừa nhẹ. Nam Thiên đang cả người khó chịu bỗng nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Vấn Chi, cuối cùng mới giật mình.



*Từ đoạn này tớ sẽ để Mạc Vấn Chi xưng anh anh-em em với Thiên Thiên, một dấu ấn để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người và để thể hiện cho cái sự mặt dày của Chi Chi XD~. Còn giữa các nhân vật khác thì vẫn giữ nguyên.



**Đồng âm trong tiếng Trung ‘520’ đọc gần giống ‘Anh yêu em’. Thật ra trong bản raw nó viết là số ‘521’, nhưng tớ check thì ‘521’ lại là ‘Tôi đồng ý” nên tớ mạn phép sửa lại thành ‘520’ :-“’