Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 10 : Án mạng
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch: BsChien
Biên: VoMenh
Trong lòng Dương Húc Minh như có một vạn con ngựa hoang đang phi nước đại.
Hắn căn bản không có nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy.
Đang lúc ban ngày ban mặt, hắn chỉ là muốn vào xem, căn bản không có muốn trêu chọc cái gì.
Nhưng giờ ngọn nến đang trực tiếp đốt cháy lên?
Dương Húc Minh đứng núp vào góc tường, vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Trước mắt hắn, căn phòng vẫn như cũ vẫn không thấy bất luận một bóng người nào.
Bàn trang điểm màu trắng vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, cũng không có đột nhiên thêm ra một cô gái ngồi ở đó trang điểm.
Nhưng Dương Húc Minh có thể cảm giác được là trong phòng nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp.
Loại này âm trầm quỷ dị không khí, giống hệt như lúc hôm qua thực hiện nghi thức Hỏi quỷ ở trong toilet…
Dương Húc Minh nhìn một chút ra bầu trời bên ngoài.
Vẫn như cũ là ban ngày, ánh mặt trời thậm chí trực tiếp chiếu vào, chiếu sáng tận cơ thể Dương Húc Minh.
Nhưng mà hắn không có lấy bất kỳ cảm giác an toàn nào, cũng không cảm thấy ấm áp.
Trong tay hắn, nến đỏ vẫn đang chậm rãi thiêu đốt, ánh lửa phiêu động tự như cười nhạo hắn.
Hắn nhớ tới Sinh Tử Lục nói với hắn câu nói đầu tiên.
- Ngươi trêu chọc, là loại lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết. Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu như phản kháng nó thất bại, chọc giận nó, ngươi có lẽ sẽ bị chết thảm hại hơn!
Loại lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết…
Dương Húc Minh ban đầu còn tưởng rằng Sinh Tử Lục có chút nói quá lên hù dọa hắn, ai ngờ giờ mới biết quyển sách chỉ là đơn thuần ăn ngay nói thật?
Giữa ban ngày còn có thể đi ra sao?
Dương Húc Minh bất an nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt, nghĩ ngĩ, dùng sức thổi một hơi, trực tiếp thổi tắt ngọn nến đỏ đang cầm trong tay.
Tất cả an tĩnh một giây…
... Nhưng mà một giây sau, nến tâm lần nữa tự động đốt cháy bùng lên.
Không cần nghi ngờ gì nữa, Lý Tử đang ở trong phòng này.
Dương Húc Minh xông về phía cửa phòng, ra sức nắm lấy chốt cửa giật mạnh.
Đây là ảnh chụp một cánh tay. Tựa hồ là cánh tay người đã chết, toàn bộ cánh tay đều lộ ra màu trắng xám và có vẻ cứng ngắc. Hình ảnh chỉ chụp lấy bộ phận cánh tay này, không chụp toàn bộ nên không biết là ai.
Mà ở trong bàn tay người chết kia đang nắm thật chặt một tấm hình.
Tấm hình kia bị siết nhăn nhúm thành một đoàn, chỉ có một góc là bằng phẳng, góc tấm hình bằng phẳng vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt một người.
Chính là một khuôn mặt nam nhân đang cười.
Dương Húc Minh ngây ngẩn cả người, "Cái này... Cái này là hình của ta?"
Vương Trấn nhìn hắn một cái, lại đưa ra một tấm hình.
Chính là bức ảnh lúc nãy bị vò siết, nhưng lúc này đã được làm phẳng lại, miễn cưỡng có thể thấy rõ toàn bộ nội dung ảnh chụp.
Đích thật là ảnh chụp Dương Húc Minh.
Mặc dù ảnh chụp nhăn nhúm, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, bối cảnh là Dương Húc Minh đang ở phòng học, bên cạnh một nhóm học sinh, Dương Húc Minh cùng cậu bạn bên cạnh đang cười nói vui vẻ, tựa như đang nói đến chủ đề thú vị nào đó.
Nhìn đến tấm hình này, Dương Húc Minh có chút mơ hồ.
Bởi vì hắn là lần đầu tiên nhìn thấy tấm hình này, căn bản không biết chụp từ lúc nào.
Vương Trấn nhìn kỹ phản ứng của hắn, rồi nói:
- Tấm hình này, là chúng ta ở hiện trường vụ án mạng tìm thấy, là manh mối duy nhất của vụ hung sát án.
Nữ sinh mang theo tấm hình này là bạn cùng lớp của cậu, gọi là Ngô Tư, bạn bè thường gọi cô ấy là Tiểu Tư. Cô ta ba ngày trước bị sát hại, lúc chết trong tay nắm thật chặt tấm hình này.
Mà đêm trước khi bị sát hại, cô ấy có viết một đoạn nhật ký.
Vương Trấn nhìn chăm chăm phản ứng của Dương Húc Minh, chầm chậm nói ra:
- Ta muốn đi tìm hắn... Đấy là cô ấy viết duy nhất một câu trong nhật ký của mình trước ngày bị giết...
- Dương Húc Minh, ba ngày trước cậu có nhìn thấy cô ấy không?
Dương Húc Minh liếc nhìn nữ cảnh sát, phát hiện nữ cảnh sát đứng sau lưng Vương Trấn đang giơ một cái máy quay phim lên.
Rất hiển nhiên, cái này cũng tính là tình tiết vụ án đang điều tra.
Thế nhưng hắn cùng nữ sinh này thật sự không quen!
Dương Húc Minh bất đắc dĩ cười khổ, nói ra:
- Nói các ngươi khả năng không tin, ta cùng nữ sinh này mặc dù là học cùng một lớp, nhưng suốt ba năm đại học, giữa chúng ta nói chuyện không đến năm câu.. Ta thật cùng với cô ấy không quen, cũng không biết vì sao trong tay cô ấy lại có hình của ta.
Tấm hình này là lần đầu tiên ta mới thấy, cô ấy cũng không có đi tìm ta, ta càng chưa từng gặp cô ấy. Thật đấy, Vương ca ngươi phải tin ta, ta thật sự chưa từng gặp qua cô ta, hoàn toàn không biết cô ấy chết như thế nào, Vương ca ngươi phải tin ta...