Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 103 : Cho cháu quá giang về nhà!

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch giả: Doãn Đại Hiệp



Bóng tối vô tận bao phủ.



Khi Dương Húc Minh nhắm mắt lại, hắn cảm giác mình đang rơi vào một thế giới khác chỉ toàn bóng tối. Dường như mọi thứ trong biệt thự đã cách hắn rất xa rất xa.



Hắn nghe không được bất cứ âm thanh gì.



Tiếng bước chân lên tầng kia cũng biến mất, Dương Húc Minh cảm giác đang rơi vào bóng đêm vô tận. Cảm giác rét lạnh bao phủ giống như nằm trong một bể nước đá.



Hắn chìm xuống dần dần...



Trong thế giới tối đen yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở của bản thân hắn cũng không nghe được. Dương Húc Minh đắm chìm trong trải nghiệm đáng sợ này không biết đã qua bao nhiêu lâu.



Cuối cùng, hắn dừng lại.



Hắn đã rời khỏi thế giới đen tối kia.



Dương Húc Minh thấy hắn đang ngồi ở vị trí phụ lái trên một chiếc ô tô. Phía trước là đường núi tối om.



Ngoài cửa sổ là một mảnh núi rừng tĩnh mịch.



Chiếc xe này đang đi trên một con đường núi. Trước mắt không nhìn thấy ánh đèn đường hay hình bóng con người. Dương Húc Minh giật mình liếc nhìn sang bên cạnh.



Trên ghế lái, một người đàn ông trung niên béo bụng đang ngồi.



Ông ta đang nói chuyện điện thoại:



- Bố mày đã lên cao tốc rồi! Tôn Hưng Diệu, tốt nhất là mày cứ ở nhà chờ tao, nếu lúc về tao không nhìn thấy mày thì mày chết chắc rồi!



Người đàn ông trông có vẻ rất tức giận. Trong điện thoại truyền đến một âm thanh rụt rè sợ hãi.



- ..... Con đang ở nhà.



- Ở nhà thì tốt!



Ông ta giận dữ hét:



- Mày càng ngày càng giỏi đấy nhỉ! Dì của mày đến Lục Bàn Thủy nghỉ phép. Vậy mà mày dám nhìn lén dì mày tắm rửa, làm sao tao có thể sinh ra cái loại mất dạy như mày chứ?



Ông ta không thèm nghe con trai xin lỗi mà tắt luôn cuộc gọi.




Dương Húc Minh buột miệng hô một tiếng:



- Đừng nhìn…



Một giây sau, tiếng hít thở biến mất.



Trong nháy mắt ông ta cúi đầu xuống, dưới gầm giường đen ngòm bỗng nhiên thò ra hai cánh tay tóm lấy người đàn ông hơi béo này. Ngay lập tức ông ta bị kéo xuống gầm giường.



Bóng tối trở nên vô cùng đậm đăc và lại một lần nữa bao phủ Dương Húc Minh. Cảnh tượng trong phòng ngủ biến mất trước mắt Dương Húc Minh.



Đông đông đông



Trong bóng tối, Dương Húc Minh nghe được tiếng bước chân chậm chạp tiến về phía hắn. Hắn mở to mắt, phát hiện hắn đang nằm ở nệm Tatami* trên sàn nhà.



(Chú thích: Tatami là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami.)



Nơi này là phòng ngủ của gã otaku kia ở tầng 1.



Trần nhà được trang trí theo phong cách Nhật.



Cửa sổ kính phía vườn hoa đóng chặt, nhưng rèm che không khép lại hoàn toàn. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào căn phòng.



Hắn đang nằm trên Tatami, vẻ mặt mờ mịt.



Tiếng bước chân bên ngoài phòng đang đến gần. Theo tiếng bước chân vang lên còn có âm thanh kéo lê một vật nặng bằng kim loại trên sàn nhà.



Tiếng kim loại ma sát với sàn nhà nghe kin kít chói tai.



Nghe được âm thanh kia, Dương Húc Minh không rét mà run.



Hắn đã hiểu chuyện gì đang đến.



Hắn muốn đứng dậy, nhưng Dương Húc Minh lại phát hiện hắn giống như bị thứ gì đó tóm lấy, hoàn toàn không có cách nào động đậy, chỉ có thể tiếp tục nằm ở phòng ngủ của gã otaku này.



Tiếng bước chân đã dừng ngay bên ngoài cửa phòng.



Trong bóng tối, yên lặng mấy giây.



Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra chầm chậm.