Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 104 : Quỷ cha

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch giả: BsChien



Trong cơn mộng mị, Dương Húc Minh nghe rõ tiếng cánh cửa phòng ngủ bị đẩy mở phát ra tiếng rít quỷ dị xuyên qua màn đêm yên tĩnh.



Hắn vẫn nằm trên sàn nhà, không cách nào cử động. Hắn mở to mắt cố nhìn rõ bóng người ở cửa phòng.



Dưới ánh sáng u ám, một người đàn ông mập mạp, mặt lạnh băng đứng trước cửa phòng ngủ. Trong tay hắn kéo theo một thanh kiếm dài.



Một thanh đại kiếm được chế tạo tinh xảo, trên thân kiếm phủ đầy những ký hiệu hắc ám tràn ngập tà tính. Chuôi kiếm điêu khắc hình đầu lâu sơn dương với đôi sừng cong vút, miệng há lớn như đang gào thét thảm thiết.



Người đàn ông mập mạp kéo lệt xệt thanh kiếm bước vào nhà. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở màn cửa chiếu vào mặt gã.



Dương Húc Minh cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt kẻ này. Đó là gương mặt của một người chết. Làn da đã biến thành màu nâu xanh quỷ dị, hai mắt lồi ra khỏi hốc mắt, khóe mắt và lỗ mũi đều có máu tươi đỏ lòm đang trào ra.



Rõ ràng đây là tử trạng thê thảm của một người chết ngạt. Gã đã bị ai đó bóp cổ đến chết.



Dương Húc Minh càng lúc càng thấy kinh hoàng. Bởi vì gã kia vẫn chậm rãi kéo thanh đại kiếm khủng bố tiến đến gần hắn, còn hắn thì không cách nào động đậy, chỉ có thể nằm đó trơ mắt nhìn.



Sau đó, xác chết người đàn ông mập tiến đến sát bên cạnh Dương Húc Minh.



Trong ánh sáng u ám, gã cúi đầu xuống, đôi mắt lồi trắng dã nhìn chằm chằm xuống Dương Húc Minh đang nằm trơ trọi trên sàn nhà.



Gã dùng cả hai tay nắm lấy chuôi kiếm, chậm rãi giơ thanh kiếm nặng nề khủng bố lên.



Một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng Dương Húc Minh, cả người hắn như bị đông cứng trong nỗi sợ hãi. Đây là hắn đang nằm mơ nhưng sao giấc mơ này lại chân thực đến vậy?



Đúng vào thời khắc kẻ kia giơ cao thanh kiếm chuẩn bị đâm xuống, trong tay Dương Húc Minh đột nhiên bùng lên ánh sáng yếu ớt của ngọn nến.



Ánh nến như một phép màu khiến Dương Húc Minh đang bị đóng băng ngay lập tức rã đông, kéo giật hắn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.



..?!
Lực va chạm mạnh mẽ chấn động khiến tay Dương Húc Minh run lên bần bật. Hắn cảm thấy mình khá may mắn khi con quỷ không dùng kiếm chém mà sử dụng bề ngang của thanh kiếm cùng sức nặng của nó để đập như một đại chùy.



Tuy cành liễu tránh được sự sắc bén của lưỡi kiếm chặt đứt nhưng thanh kiếm kia quá mức nặng nề, cành liễu yếu ớt vẫn không cách nào chặn lại được. Thân kiếm nặng chịch ép xuống cành liễu, nện lên vai Dương Húc Minh.



Trong nháy mắt, Dương Húc Minh cảm thấy lần nữa bị búa tạ nện lên vai, lồng ngực bị ép đến không hít thở được, lực đánh mạnh mẽ mém chút nữa đè hắn ngã khuỵu xuống sàn nhà.



Dương Húc Minh cố nén đau, cắn răng giận dữ hét lên:



- Tiểu Tư!



Một đôi tay tái nhợt đột ngột lao ra từ túi áo Dương Húc Minh, chụp vào đầu con quỷ mập mạp. Con lệ quỷ trước đó Dương Húc Minh không cách nào chạm được bỗng bị đôi tay túm lấy đầu, một lực kéo mạnh mẽ giật mạnh đầu nó về phía Dương Húc Minh.



Nhưng chỉ giây lát sau, tiếng rít gió vang lên lần nữa.



Con quỷ mập nhanh nhẹn vung ngược thanh kiếm trở lại, chém vào đôi tay đang nắm chặt lấy đầu nó. Trong giây lát, đôi tay trắng nhợt lập tức rụt trở lại trong túi áo Dương Húc Minh, tựa hồ rất e ngại bị thanh kiếm chém trúng.



Thấy cảnh này, Dương Húc Minh bỗng nhiên minh bạch rằng: Thanh kiếm này chính là vũ khí mà Sinh Tử Lục bảo hắn đi tìm.



Hắn hung dữ trừng mắt nhìn con quỷ mập đang lui bước, thừa dịp nó đang sợ hãi đôi tay Tiểu Tư, Dương Húc Minh lao tới chụp lấy đôi tay của con quỷ… Hay nói đúng hơn là chụp vào chuôi kiếm!



Con quỷ ảnh này không cách nào đụng vào, chẳng lẽ thanh kiếm này cũng không đụng được?



Thật may, thanh kiếm là thực thể. Dương Húc Minh trong nháy mắt đã túm được vào chuôi kiếm, sau đó hắn ra sức giật mạnh, ý đồ cướp đoạt thanh kiếm từ tay con quỷ mập.



Nhưng con quỷ cũng thà chết không buông, trên chuôi kiếm truyền đến sức kéo ngược vô cùng cường đại. Lệ quỷ này sức lực còn mạnh hơn cả Dương Húc Minh, đôi bên ra sức co kéo cố gắng đoạt thanh kiếm về phía mình.



Giằng co trong giây lát, Dương Húc Minh lại lần nữa gào lên:



- Tiểu Tư!