Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 115 : Lại là Kira Yoshikage xuất hiện

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch: VoMenh



Nhóm dịch: Vô Sĩ



Trước phòng vệ sinh, hai người xa lạ chạm mặt



Gã ca sĩ này khá bối rối; trong khi đó, tên to xác kia thì đang cúi đầu nhìn xuống gã, sắc mặt của hắn tái nhợt, trông vô cùng đáng sợ. Tên trâu nước đó mở miệng:



- Ông bạn là Mạnh Chí Thành phải không?



Gã ca sĩ này ngạc nhiên, hỏi lại:



- Còn anh bạn là ai?



- Tôi là Kira Yoshikage - tên to xác này nói tiếp - Lần này đến gặp ông anh đây là có chuyện quan trọng muốn cùng ông anh thảo luận.



Gã ca sĩ đưa tay xoa xoa đầu, hỏi:



- Kira Yoshikage? Anh bạn là người Nhật à?



- Không phải! Kira Yoshikage là nick-name của tôi mà thôi. Nếu ông bạn đây mà biết tên thật của tôi, thì cũng hơi phiền phức đấy... Chính xác hơn là... ông bạn sẽ gặp phiền phức...



Gã ca sĩ trợn mắt lên:



- Nhảm nhí... Mày định đến đây gây sự với tao à?



Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ bên trong nhà vệ sinh. Cô bé có mái tóc bảy màu đi ra từ bên trong, đứng sửa sang lại trang phục ngay bồn rửa tay. Gã ca sĩ bèn nhìn chằm chằm vào cái lưng ong nuột nà hấp dẫn ấy, tỏ vẻ thèm thuồng.



Vòng eo nhỏ cong cong cực kỳ mê người, ăn đứt những phụ nữ trung niên luống tuổi.



Gã ca sĩ cảm giác cả người mình đang nóng dần lên. Thằng này trợn mắt nhìn người đàn ông lạ mặt lần nữa, nói:



- Tao đang bận lắm, không rãnh nói xàm với chú mày. Nếu đúng là mày có việc tìm tao thì ra ngoài đó chờ đi, lát tao tính, ok man?



Gã ca sĩ đuổi tên thanh niên lạ mặt này đi, tránh ảnh hưởng đến công cuộc tán gái vĩ đại của gã. Hiển nhiên, tên thanh niên có dáng hình trâu nước này cũng không phải là cái dạng người dễ bị đuổi. Sau khi hắn thấy mục tiêu trong ánh nhìn của gã ca sĩ, chẳng những không chịu đi ra, ngược lại còn tiến đến vài bước, chắn ngang tầm mắt của gã. Hắn nói thì thào:




Gã nhanh chóng lùi về sau một bước, mặt tái xanh, cố giả vờ không hiểu:



- Nói nhảm hả ba? Tao chẳng hiểu mô tê gì sất!



Mạnh Chí Thành định chạy trốn, nhưng khi vừa biểu lộ ý đồ thì bàn tay "sắt thép" kia lại đè xuống mạnh hơn.



Bàn tay có lực lượng khủng bố ấy làm gã ca sĩ liên tưởng mình giống như một chú gà nhỏ đang nằm trong tay một tên khổng lồ, tùy thời đều bị bóp chết.



- Đừng hốt hoảng, anh Mạnh à! Thằng này không phải đến gây rối đâu.



- Tin tưởng tôi đi, tôi là có lòng tốt đến giúp ông anh thôi.



- Cô gái hai năm về trước vẫn còn một mối thù chưa được kết toán.



- Vì vậy, lần này tôi đến tìm ông anh là để ông anh chấm dứt nỗi hận thù kia.



- Tôi không có ác ý, điều này hẳn là ông anh đã nhận ra.



- Nếu tôi muốn hại anh, thì lần này không chỉ một mình tôi xuất hiện, mà còn có cả cảnh sát nữa.



Gã đô con vừa nói vừa cúi đầu nhìn xuống, trên mặt hắn ta xuất hiện một nụ cười vô cùng giả tạo.



Nhìn thấy nụ cười này, Mạnh Chí Thành càng lúc càng thấy lo lắng, khó mà tin tưởng đối phương.



Thế nhưng, gã ca sĩ đang bị đối phương dùng "thiết thủ" kềm kẹp, đường đâu mà chạy?



Nếu như đập nhau ầm ỹ làm cảnh sát kéo đến, như vậy, sự nghiệp tương lai của gã cũng chắc chắn toi theo.



Nghĩ thế, Mạnh Chí Thành ép buộc mình phải tỉnh táo lại.



Gã tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn tên trâu nước trước mặt, nói:



- Mày lật bài đi, giờ mày muốn gì?