Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 116 : Tôi có một đoạn ân oán

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch: BsChien



Nhóm dịch: Vô Sĩ



Mạnh Chí Thành lui lại nhìn nụ cười sáng lóa trên mặt thanh niên kia. Hắn vui vẻ vỗ vỗ bả vai Mạnh Chí Thành nói:



- Như vậy mới đúng chớ! Tôi chính là người tốt bụng đang muốn giúp đỡ ông anh. Thế mà vừa rồi ông anh xa lánh thật khiến cho tôi đau lòng.



Mạnh Chí Thành trừng mắt nhìn đối phương, nói:



- Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng tỏ ra thần thần bí bí.



- Vậy được, tôi đục núi phá đường nói thẳng, tôi hi vọng anh Mạnh mang tôi đến vị trí của cô bé hai năm trước, để tôi kết thúc một đoạn ân oán cuối cùng với cô ta.



Về sau, chúng ta không liên quan đến nhau, không ai nợ ai, tôi sẽ không đến quấy nhiễu cuộc sống của ông anh. Như thế nào?



Lời nói của đối phương khiến Mạnh Chí Thành tràn ngập hoang mang. Thằng này muốn tìm cô gái kia? Chẳng lẽ hắn không biết cô ta đã chết ngủm rồi?



Mạnh Chí Thành vẻ mặt ngơ ngác, đầu toàn dấu hỏi. Thanh niên kia lại lần nữa nở nụ cười quái dị:



- Tôi biết thắc mắc của anh Mạnh, cô gái kia hoàn toàn đã không còn trên nhân thế, nhưng mà…



Nói đến đây, nam thanh niên dừng lại một chút, hắn im lặng quan sát bốn phía xung quanh, xác nhận không có ai ở gần nghe lén, lúc này mới hạ thấp âm điệu, trầm giọng nói:



- Có đôi khi, người chết rồi cũng không phải là đã kết thúc. Ân oán của tôi với cô ta, dù chết cũng sẽ không bỏ qua.



Cho nên, tôi cần ông anh dẫn đi tìm cô ta. Dù cô ta biến thành cái thể loại gì thì tôi cũng phải tìm ra. Sau đó ân đền oán trả, nợ máu phải trả bằng máu.



Giọng nói lào khào trầm thấp sát bên tai khiến Mạnh Chí Thành vô cùng sợ hãi. Gã khẩn trương nhìn thanh niên to như khỉ đột với khuôn mặt hung thần ác sát phía đối diện:



- Anh… anh bạn định làm gì thi thể cô ta?
- Đa tạ đa tạ!



Mạnh Chí Thành thì khoát tay nói:



- Giờ chúng ta đi như thế nào? Ngồi xe ta hay ngồi xe anh bạn?



- Đương nhiên là ngồi xe của anh Mạnh, anh là người dẫn đường mà. – Thanh niên cười nói.



Rõ ràng đối phương không muốn Mạnh Chí Thành nhìn thấy biển số xe của hắn. Tên này thật cẩn thận, quả nhiên đang có ý định làm việc xấu.



- Đi theo ta!



Mạnh Chí Thành nói xong quay người đi đến chỗ đậu xe. Mặc dù gã cũng không muốn đối phương biết biển số xe, nhưng giờ gã là cá nằm trên thớt mặc người chặt chém thôi.



Hai người một trước một sau lên xe oto của Mạnh Chí Thành, rời khỏi quán bar Bạch Ngọc Sách. Thanh niên kia ngồi ở ghế sau, tay ôm cái hộp gỗ to đùng.



Trên xe, nhìn khoảng cách gần, Mạnh Chí Thành mới ý thức được cái hộp này cũng quá lớn đi. Gã nhịn không được, cất tiếng hỏi:



- Anh bạn, cái hộp gỗ của anh… bên trong… chứa thứ gì vậy?



Thanh niên liếc nhìn rồi bình thản trả lời:



- À, bên trong có mấy người bạn của tôi. Anh Mạnh có muốn nhìn một chút không?



Mạnh Chí Thành sắc mặt xanh lét, chợt nghĩ đến điều gì đó, gã lắc đầu nguầy nguậy:



- Không… Không … Không cần. Đi thôi nào.



Cuống quýt lái xe đi, Mạnh Chí Thành cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Mấy người bạn mà lại đựng trong hộp gỗ. Lại nhớ đến tên này nửa đêm đòi đi tìm thi thể. Vậy trong hộp đó đang đựng thứ gì kinh khủng ai mà biết được?