Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 126 : Vợ tôi gọi về nhà!

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch: BsChien



Nhóm dịch: Vô Sĩ



Ứng Tư Tuyết hỏi điều này, cũng là vấn đề mà cô thắc mắc mấy hôm nay.



Chẳng lẽ những thứ mà cô mua không có pháp lực cho nên chẳng có tác dụng gì đối với con quỷ kia?



Dương Húc Minh cười cười nhìn cô, nói:



- Cái gọi là thần phật, đó chỉ là phong kiến mê tín. Những thứ như tràng hạt, tượng Phật, bùa chú đều chỉ là những đồ vật thông thường, làm sao gây tổn thương hay xua đuổi lệ quỷ được.



Nhìn em cũng là thanh niên thời đại mới, có tri thức khoa học, vì sao lại đi tin mấy thứ mê tín dị đoan này?



Câu trả lời của Dương Húc Minh khiến Ứng Tư Tuyết ngơ ngác lặng thinh. Cô ngước đôi mắt tròn xoe xinh đẹp nhìn người thanh niên trước mặt, ngỡ rằng mình vừa nghe nhầm.



- Hơ, Anh có vẻ là một pháp sư trừ ma thần bí, lại vừa bảo em thần phật là mê tín dị đoan? Vậy nếu thần phật là phong kiến mê tín, vậy Dương Húc Minh anh làm thế nào đối phó với lệ quỷ chứ?



Ứng Tư Tuyết khẳng định đối phương đang nói đùa với mình.



- Anh Minh chẳng lẽ không phải đạo sĩ hay pháp sư cao nhân gì đó hay sao?



Dương Húc Minh nheo mắt, trả lời tỉnh bơ:



- Thời nay tìm đâu ra cao nhân đạo sĩ. Anh cũng chỉ là một người bình thường, tương đối hiểu về Lệ quỷ thôi.



Thứ gọi là Lệ quỷ, nó là sóng tinh thần ngưng kết, là oán hận cùng chấp niệm không tiêu tan được. Nó căn bản cũng là một loại hiện tượng tự nhiên, giống như mưa gió, sấm sét, lửa cháy tuyết rơi vậy thôi.



Nếu trên thế giới này thực sự có thần phật, vậy Trái Đất giờ có mà loạn như cào cào. Nào là Đức Chúa phương Tây, Phật Tổ phương Đông, tám trăm vạn thần linh Nhật Bản, mấy chục nghìn vị thần Ấn Độ, Thor, Thanos, Hera, Cua Đá Bạch Ngọc Sách…
Chị nhà anh chắc hẳn là người hiểu biết, có tình có lý. Em tin tưởng chỉ cần kể thật tình huống với chị ấy, chị sẽ không ý kiến gì với anh đâu!



Chẳng lẽ vợ anh không biết anh nửa đêm đi ra ngoài là hành hiệp trượng nghĩa, đuổi ma trừ tà? Chị nhà chẳng lẽ là người bình thường?



Ứng Tư Tuyết vận dụng hết khả năng thuyết trình của mình, hi vọng Dương Húc Minh có thể cho cô đi theo để đảm bảo an toàn. Nhưng hắn lạnh nhạt xua tay.



- Dù sao cô cũng không đi theo tôi được. Cô mà đến nhà tôi, coi chừng chết còn nhanh hơn. Cô chết cũng không sao, đừng có liên lụy cả tôi!



Dương Húc Minh mới nhận tin nhắn, người gửi chỉ là một mớ mã số loằng ngoằng, nội dung lại rất đơn giản:



“Anh mang Tiểu Tư đi đâu? Vì sao muộn như vậy còn chưa về?”



Nội dung tin nhắn chỉ có hai câu, nhưng đã thấy mùi dấm chua bốc lên ngút trời. Chết rồi vẫn thích ăn dấm, Lý Tử đối với hắn không biết chấp niệm chiếm hữu đã mãnh liệt tới trình độ nào rồi. Bây giờ lại mang gái về nhà thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.



Xem lại thì chắc sau này cũng chẳng có khả năng đi ra ngoài cả đêm được rồi. Có lẽ Lý Tử chấp nhận cho hắn nửa đêm đi ra ngoài, nhưng đi luôn tới sáng thì hẳn là không chịu.



Lần trước Dương Húc Minh nhận được tin nhắn kiểu này, sau đó không lâu thì Lý Tử đã trực tiếp giết tới căn nhà đỏ. Lần này hắn mà không về gấp, không chừng Lý Tử phi đến đây, làm thịt luôn Ứng Tư Tuyết trước mặt. Đến lúc đó hắn có phải xôi hỏng bỏng không!



Nhưng Dương Húc Minh không chịu mang theo về nhà, Ứng Tư Tuyết lại càng nôn nóng sợ hãi. Cô nhìn ra được, Dương Húc Minh quả thật không muốn mang cô đi. Cô vội vàng túm lấy tay hắn:



- Thế nhưng mà nếu anh không mang em theo, lỡ con quỷ kia quay lại, em tuyệt đối chết chắc á!



Dương Húc Minh nhìn tình cảnh mà đau hết cả đầu. Lời Ứng Tư Tuyết nói cũng là sự thật. Bỏ cô gái này lại đây rõ ràng lão quỷ kia quay lại thì chết ngay không kịp ngáp. Nhưng mà mang cô ấy về nhà…



…Mẹ ơi…



Đi ra ngoài cả đêm, gần sáng mới về mang theo một cô gái xa lạ. Lý Tử không lao ra chơi chết hắn mới lạ!