Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 127 : Mèo đen

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch: VoMenh



Nhóm dịch: Vô Sĩ



Do đó, phụ nữ đúng là loại sinh vật kinh khủng khó mà giải thích được.



Lúc còn sống vô cùng ghen tuông, qua đời rồi cũng luôn thèm thuồng vị dấm!



Dương Húc Minh đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Lý Tử muốn giết hắn.



Chẳng phải chính là lúc sống nằm cùng giường, chết rồi chôn cùng một mộ hay sao? Chèn ơi! Đây chẳng lẽ là một loại biểu hiện mới của hội chứng Yandere* hay sao? Gọi là gì nhỉ... Tình yêu Ma Quỷ chăng?



(Chú thích: Yandere là từ tiếng Nhật, được ghép từ 2 từ Yanderu (病んでる) nghĩa là điên loạn và từ Deredere (デレデレ) nghĩa là yêu. Đây là một thuật ngữ trong truyện tranh (manga), phim hoạt hình (anime) của Nhật dùng để chỉ tính cách của nhân vật nữ có tình yêu dành cho người mình yêu quá lớn, không có sự kiểm soát và dần biến chất.)



Càng nghĩ, Dương Húc Minh càng thấy nhức đầu.



- Hay là em báo cảnh sát đi! - Dương Húc Minh nói:



- Em đến đồn cảnh sát chờ vài tiếng, anh giải quyết xong vài việc sẽ đến tìm em.



- Anh nghĩ tại đồn cảnh sát khá an toàn, đó chính là Cơ quan Chính phủ nha, bọn Lệ quỷ chắc cũng không dám lộng hành.



Ứng Tư Tuyết trợn mặt, giọng nghi ngờ hỏi:



- Anh có chắc hông? Chẳng phải anh vừa nói quỷ là một hiện tượng tự nhiên ư? Cơ quan Chính phủ mà lại có thể hù dọa được bọn Lệ quỷ hả?



... Dương Húc Minh á khẩu, chẳng thể đáp lời.



Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:



- Ngoại trừ báo án ra, em có còn sự lựa chọn nào khác đâu? Chắc chắn là em không thể theo anh về nhà được rồi; vợ anh dữ lắm, không thể để cô ấy thấy anh dẫn người con gái khác về nhà. Đây là để hai ta cùng an toàn đó... Anh nói vậy, em hiểu hăm?



Ứng Tư Tuyết cũng khá là bối rối, đây là lần đầu tiên cô nàng nghe có người to mồm sợ vợ một cách quanh minh chính đại như vậy.



Hai người ậm ừ qua lại một lát, cuối cùng Ứng Tư Tuyết nói:




Cô gái xinh đẹp liếc trộm gương mặt của Dương Húc Minh một cái, thấy hắn vẫn dửng dung như thường, chẳng lộ ra bất cứ biểu hiện khác lạ nào cả. Lúc này, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Thực tế mà nói, kể ra Dương Húc Minh cũng là một người đàn ông từng trải, sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, chuyện vừa rồi chỉ bé tí như hạt bụi.



Đầu hắn bây giờ chỉ tràn ngập ý nghĩ quay về nhà, tránh trường hợp Lý Tử đuổi đến bắt gian. Ra khỏi biệt thự. hai người đi một mạch đến phòng trực ban bảo vệ. Tại đó vẫn còn vài người thực hiện ca trực đêm. Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết trao đổi số liên lạc lẫn nhau xong, hắn liền nhanh chóng đi khỏi.



Cho dù có chậm trễ thì vẫn phải về nhà nha!



Dương Húc Minh dạo bước ra khỏi khu biệt thự, đứng ở ven đường một mình.



Đường phố im ắng, lạnh tanh lúc 05:00 sáng.



Dù đèn đường đã tắt nhưng ông mặt trời vẫn chưa chịu lên cao. Vì vậy, phố xá chìm trong bóng tối mịt mù.



Hắn đứng chờ một thời gian khá lâu nhưng chẳng có chiếc taxi nào chạy ngang.



Hắn vô thức ngáp dài một cái, đi bộ vệ trước một đoạn, hy vọng có thể bắt được xe tại ngãy tư đường. Chưa đi được bao xa, Dương Húc Minh phát hiện có một con mèo đen đứng tại ven đường đang nhìn hắn chằm chằm.



Giữa con đường đen kịt, con mèo đen này tựa như hòa vào bóng tối thành một thể.



Dương Húc Minh dừng bước theo phản xạ, đặt hộp gỗ trên lưng xuống.



Con mèo này...



Hắn nhíu mày nhìn con mèo đen đang cản đường này, căng thẳng đề phòng.



- Mày chặn đường tao làm gì? - Hắn thử dò xét.



Thế nhưng mèo đen chỉ nhìn hắn chằm chằm, không thèm phản ứng lại.



Chẵng lẻ đây chỉ là một con mèo đen bình thường thôi sao?



Nhưng để an toàn hơn, Dương Húc Minh mở hộp gỗ, lấy thanh Sát Phụ kiếm ra. Giữ thanh đại kiếm to tổ chảng trong tay, hắn thoáng an tâm một chút. Sau đó, Dương Húc Minh nhìn con mèo đen trước mặt nói:



- Mày mà không tránh ra, đừng trách bố mày ra tay vô tình!