Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 52 : Sống là vô thường!
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch giả: VoMenh + BsChien
Một sự yên tĩnh rợn người bao trùm phòng ngủ.
Cố Nguyệt Nga đứng yên như trời trồng tại cửa ra sân thượng, không dám nhúc nhích.
Cô gái đằng sau tựa như đang canh chừng bà ta.
Hai bên im lặng khoảng vài giây.
Sau đó, Cố Nguyệt Nga cười ngượng ngùng nói:
- Chị ra ban công lấy quần áo vô,
Nói xong, bà ấy cố bình tĩnh bước ra ngoài sân thượng.
Ngay lúc ấy, một bàn tay tái nhợt chặn cánh cửa lại.
- Để em giúp chế.
Cô gái vừa nói vừa lách mình qua khe cửa, bước ra ngoài ban công.
Sân thượng không rộng lắm nên hai người cùng đứng thành ra khá chật.
Cố Nguyệt Nga lùi về sau một bước theo bản năng, lưng dựa vào tường, cười miễn cưỡng.
- Không... không cần mà. Chị làm một mình được rồi.
Cố gái ấy chẳng thèm để ý đến lời từ chối của bà ta mà cứ ngẩng đầu lên nhìn đống quần áo.
- Đồ treo ở đây là của chế hết hả?
Cô gái với tay lên sào phơi đồ, hì hục cuốn mấy món đồ lót và áo khoát đem xuống. Cố Nguyệt Nga đứng bên cạnh quan sát, không dám hé răng nói lời nào.
Cô nàng ôm mấy bộ quần áo trong lòng, nhìn Cố Nguyệt Nga hỏi:
- Hết chưa?
Bà ta lắc đầu quầy quậy:
- Hết rồi hết rồi! Nhiêu đây thôi hà. Mấy cái kia cứ để phơi ở đó đi.
Nói xong, bà ta nhận lấy đống quần áo từ trong ngực của cô gái này rồi vọt nhanh vào phòng. Thế nhưng, cô gái ấy bám theo như hình với bóng. Hơn nữa, lúc vào phòng, cô nàng này còn tiện tay đóng lại cửa sân thượng.
Tiếng cửa đóng lại làm Cố Nguyệt Nga giật bắn người.
Bà ta giả vờ bình tĩnh treo quần áo vào tủ. Chờ đến khi bạn cùng phòng lên giường nằm, bà Cố mới vờ là còn quên thứ gì đó ngoài kia nên bước vội ra ngoài sân thượng lần nữa.
- Hình như là thiếu một món nhỉ...
Bà ấy vừa nói, vừa bước thật nhanh.
Không phải là bước nữa, bà chạy nhanh ra ngoài.
Sau đó, Cố Nguyệt Nga nhanh nhẹn đóng lại cửa ra sân thượng.
Phanh....
Tiếng thét kia càng yếu dần, sau đó gần như tắt hẳn.
Mặc dù là vậy, Dương Húc Minh vẫn có thể cảm nhận sự tuyệt vọng, nỗi kinh hoàng của kẻ vừa hét lên kia.
Dù hắn là một trong những kẻ đầu sỏ đêm nay, thì hắn cũng chẳng mảy may thấy thương hại.
Dưới ngọn đèn đường tờ mờ, hắn lật xem những dòng chữ đỏ như máu trên quyển sách.
"Nợ máu trả máu! Chú em đã siêu độ thành công những oan hồn trong căn nhà màu đỏ.
Sống là vô thường! Chết cũng vô thường!
Chú em đã có được quyền sử dụng đôi giày thêu chính thức.
Từ giờ phút này, chú em là chủ nhân duy nhất của đôi giày thêu.
Xin hãy quý trọng món lễ vật quý giá này! Đây chính là tâm ý quý báu nhất mà các cô gái ấy để lại sau khi ra đi!
Nhìn những dòng chữ tựa máu trên Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh chỉ biết lặng im.
Hai chiếc giày thêu đang nằm yên tại trong ngực hắn.
Gió rét căm căm thổi qua lòng đường trống vắng.
Dương Húc Minh bỗng cảm giác được gì đó, vội ngẩng đầu nhìn lên.
Xa xa phía trước, có ba bóng dáng mờ ảo hiện ra tại một góc tối trên vỉa hè.
Người mẹ ngơ ngác đang dắt tay hai cô con gái, một trái, một phải, đứng ở nơi đó.
Bọn họ nhìn chằm chằm Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh cũng nhìn bọn họ.
Sau đó, cô chị gái khom người, cúi đầu chân thành.
Trong bóng tối, hình ảnh ấy cũng khá là mơ hồ.
Dương Húc Minh ngẩn người, định nhìn kỹ lại thì chỉ thấy nơi đó hoàn toàn trống trơn, không thấy bất cứ ai tại đó nữa.
Chẳng qua là, Dương Húc Minh thoáng chốc nghe thấy có tiếng hát nhẹ hòa lẫn với tiếng gió đêm.
Âm thanh nhẹ nhàng, chất giọng yếu ớt nhưng lại vô cùng dễ thương ấy vang lên rồi từ từ xa dần.
- Ba thương con, thì con giống mẹ...
- Mẹ thương con, thì con giống ba...
- Cả nhà ta cùng yêu thương nhau... Xa là nhớ, gần nhau là cười....
Gió đêm lặng lẽ rít gào.
Lẳng lặng ngồi trên băng ghế dài ven đường, nhìn đường phố hiu quạnh, khỏe miệng Dương Húc Minh vẽ ra một nụ cười mỉm.
Hắn khép quyển sách lại, từ từ đứng lên, rời khỏi chốn này.