Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 53 : Tên Hề thút thít
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch: VoMenh
Thành phố rực rỡ ánh đèn cũng dần dần say ngủ trong đêm.
Dương Húc Minh ngồi trong xe taxi, ánh mắt của hắn dõi nhìn qua khung cửa kính, ngắm nhìn cảnh vật đang lùi lại liên tục, tay chậm rãi lật quyển Sinh Tử Lục ra.
"Nợ máu trả máu! Chú em đã siêu độ thành công những oan hồn trong căn nhà màu đỏ.Sống là vô thường! Chết cũng vô thường!
Chú em đã có được quyền sử dụng đôi giày thêu chính thức.
Từ giờ phút này, chú em là chủ nhân duy nhất của đôi giày thêu.Xin hãy quý trọng món lễ vật quý giá này! Đây chính là tâm ý quý báu nhất mà các cô gái ấy để lại sau khi ra đi!"
Nhìn lại những dòng chữ này, Dương Húc Minh suy tư trong thoáng chốc, sau đó lấy bút mực nước ra viết xuống khoảng giấy còn trống:
- Hai chị em nhà họ Tưởng rồi sẽ đi đến đâu?
Vài giây sau, tất cả những dòng chữ trên quyển Sinh Tử Lục mờ dần,
Sau đó, một đoạn nội dung mới toanh hiện lên trên trang giấy trắng thứ ba.
"Lệ quỷ được siêu độ - oán hận được gột rửa - bọn chúng đã có thể thoát khỏi sự hành hạ thống khổCác cô gái ấy đã thật sự chết đi, đồng nghĩa với khái niệm an nghĩ vĩnh hằng"
Dương Húc Minh bèn viết:
- Bọn họ là biến mất hoàn toàn, hay đến một nơi mà giang hồ đồn là "địa phủ"?
Lần này, hắn chờ mãi nhưng chẳng thấy Sinh Tử Lục trả lời.
Thì ra nó chẳng muốn trả lời vấn đề này!
Dương Húc Minh hơi bối rối, cuối cùng đánh viết:
- Em đã có đôi giày thêu rồi, mời đại ca chỉ em làm cách nào để đối phó Trành quỷ!
Ngay vấn đề này, Sinh Tử Lục lại hồi âm cực nhanh:
"Oan hồn chết trên tay của cô ấy, dù là Trành quỷ, thì cũng chẳng phải hạng tầm thường.Ngoại trừ đôi giày thêu ra, chú em cần phải có thêm sự giúp đỡ khác.
Hai chị em nhà ấy vốn dĩ có thể đã trở thành trợ thủ cho chú, nhưng thế sự vô thường, hai cô gái ấy cuối cùng chả dám đến gần chú em.Do đó, hiện tại chú em bắt buộc phải tìm một sự trợ giúp mới."
Nhìn đoạn văn trên, Dương Húc Minh giật mình, nhíu mày thật chặt.
Hắn có cảm giác dường như quyển sách cũ nát trong tay đang đào hố chờ hắn té xuống đây này.
Dĩ nhiên, trước khi hắn hoàn thành nghi thức này, Sinh Tử Lục sẽ chẳng thèm trả lời thêm bất cứ vấn đề nào của hắn nữa.
Dương Húc Minh im lặng, bắt đầu tính toán.
Con đường xa nhất ngăn cách giữa thành phố và núi Phượng Hoàng ư? Có ẩn ý nào ở đoạn này không ta?
Dương Húc Minh nhìn người tài xế taxi phía trước.
Đối với cái thành phố này, ai có thể rành đường hơn tài xế taxi chứ?
Bọn họ lái tới lái lui, cả ngày lẫn đêm giữa cái thành phố rộng lớn này, thậm chí quen thuộc từng con hẻm nhỏ. Do đó, con đường nào là tối tăm nhất, mờ mịt nhất, ắt hẳn các bác tài xế đây cũng có câu trả lời.
Dương Húc Minh hỏi:
- Bác tài, chú biết con đường giáp ranh nào giáp ranh với núi Phượng Hoàng mà tối nhất, xa nhất không ạ?
Bác tài xế ngạc nhiên, hỏi lại:
- Con đường giáp ranh núi Phượng Hoàng à? Lại tối tăm nhất ư? Ý của cậu là đường nào mà không có gắn đèn đi đường hả?
- Dạ... đúng rồi ạ, với lại có ngã ba đường nữa nha chú!
- Vậy chắc là con đường nằm gần trụ sở hải quan rồi.
Bác tài tiếp tục nói:
- Con đường kia còn đang tu sửa nên chưa gắn đèn đường. Đêm đến là tối đen như mực, đồng thời cũng nằm sát bên núi Phượng Hoàng... Cháu định đi đến đó làm gì?
Dương Húc Minh cười nói:
- Có gì đâu ạ, cháu tò mò thôi mà.
Tài xế lắc đầu:
- Tò mò sao được... Cách đây hai ngày có người chết ở đó đấy. Bên chú cũng không dám chạy đến đó vào thời gian gần đây.
Đáp án của bác tài làm Dương Húc Minh giật nảy cả mình.
- Hai ngày trước có người chết ở đó hả chú? Ngay trên con đường đó ư?
Dương Húc Minh vừa liên tưởng đến một sự kiện.