Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 56 : Ngã ba đường
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch: BsChien
Biên: VoMenh + Hanamon
Xe taxi lặng lẽ chạy trên con đường u ám, ánh đèn hiu hắt tỏa xuống mặt đường thứ ánh sáng vàng lợt nhợt nhạt.
Đi ra khỏi khu vực trung tâm núi Phượng Hoàng, con đường xuất hiện nhiều ổ gà mấp mô lồi lõm. Mặc dù xung quanh đã rất hoang vu thế nhưng hai bên vẫn còn có đèn đường.
Khi taxi bắt đầu rẽ xuống dốc, Dương Húc Minh có thể nhìn thấy dưới núi phía xa xa là một vùng đèn đuốc sáng trưng – Đó là trung tâm phồn hoa nhất thành phố Lục Bàn Thủy: Quảng trường Nhân Dân. Từ chỗ dốc này nếu đi thẳng tắp xuống dưới núi thì chỉ khoảng 2km là đã tới quảng trường, ánh đèn sáng rực khiến Dương Húc Minh vẫn còn cảm giác được vết tích của thành thị nhân loại.
Đến khi taxi chuyển hướng sang phải, rẽ vào một con đường nhỏ đen như mực, lúc này tất cả đều biến mất, bọn hắn triệt để rời xa ánh đèn phố thị.
Trên con đường phía trước là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy bất luận chút ánh sáng nào. Không có đèn đường, không có cư dân, thậm chí vỉa hè đi bộ hai bên đường cũng không được lát gạch.
Hai bên đường cỏ dại mọc thành bụi, lay động trong gió đêm phát ra thứ âm thanh xào xạc đầy vẻ thê lương.
Đèn xe taxi miễn cưỡng chiếu sáng một mảnh nhỏ phía trước. Theo con đường bắt đầu dốc đi lên, xung quanh càng lúc càng hoang vu tăm tối. Con đường này trước là lối mòn vòng quanh biên giới núi Phượng Hoàng, đi lên hướng đỉnh núi, càng đi càng rời xa trung tâm thành phố.
Rốt cục, xe taxi dừng ở bên cạnh một tòa kiến trúc cao lớn, đây là trụ sở của Cục Hải quan thành phố mới vừa khởi công xây dựng. Tòa cao ốc đứng sừng sững trong bóng đêm đen ngòm như một con quái thú khổng lồ.
Anh tài xế taxi nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Đến… Đến nơi rồi…
Dù chỉ là tưởng tượng một chút đến nỗi thống khổ của Ngô Tư trước khi chết, Dương Húc Minh đều cảm thấy tê cả da đầu. Có điều đối với hắn hiện giờ, phiền muộn cũng như thương cảm đều là sự tình quá xa xỉ rồi.
Vài giây sau, hắn hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi bãi đất đỏ sậm. Đối với tình trạng thê thảm lúc chết của cô gái, Dương Húc Minh trong thâm tâm trừ thương xót ra còn có sự e ngại.
Sinh Tử Lục ý tứ rất rõ ràng, cô gái chết thảm này đã biến thành Lệ Quỷ, đang lảng vảng ở xung quanh đây.
Và hắn đang cần gọi đối phương đi ra.
Vừa nghĩ tới mình lát nữa phải đối mặt với một Lệ Quỷ kinh khủng như thế, Dương Húc Minh cảm thấy có lẽ mình mới đúng là người cần được thương xót!
Dù sao Lệ Quỷ là cái thể loại càng chết thê thảm thì càng lợi hại khủng khiếp hơn. Ngô Tư chết nát bét thảm khốc như vậy, biến thành Lệ Quỷ hẳn là càng đáng sợ ghê gớm đây!
Trong bóng tối, Dương Húc Minh đi đến ven đường, ngồi xổm xuống. Chỗ này có mấy bụi cỏ dại che chắn nên ít gió, có vẻ là nơi tốt nhất để tiến hành nghi thức Cúng cơm.
Hắn lấy trong túi xách ra ba ngọn nến, đem xếp thành một hàng trước mặt, sau đó bỏ ra hai cái chén một cái bên trái một cái bên phải rồi mở hộp cơm ra, xúc cơm bỏ vào một chén. Phần cơm thừa còn lại, Dương Húc Minh cân nhắc giây lát rồi cầm cả hộp đi lại một quãng xa xa vứt chung với đống rác xây dựng ven đường, hắn không muốn giữ cơm thừa bên người.
Cuối cùng xong xuôi hết, Dương Húc Minh ngồi giữa ngã ba đường tối đen như mực, vẻ mặt lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chờ đợi thời điểm trời rạng sáng.
Hết thảy đều đã chuẩn bị kỹ càng, việc tiếp theo cần làm là chờ đợi.
Chờ đợi con Lệ Quỷ kinh khủng kia...