Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 57 : Về đây "ăn cơm"
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch giả: VoMenh
Ngã ba đường tối đen, âm trầm quỷ dị.
Dương Húc Minh lạnh lùng ngồi dưới cơn gió, đặt hai cái chén và ba ngọn nến trước người.
Ánh sáng từ màn hình chiếc smartphone hắt lên mặt hắn tạo ra một nét quái dị.
Từ một góc nhìn khác, gương mặt hắn càng trông càng đáng sợ.
Ngộ nhỡ có ai đi ngang thấy được cảnh này, có khả năng kẻ đó sẽ phải mang theo bóng ma tâm lý suốt cả đời.
Thế nhưng, Dương Húc Minh vốn dĩ không hề muốn ngồi tại đó như thế đâu, chốc chốc, hắn lại cầm điện thoại lên xem trời khi nào mới sáng.
Trong khi chờ đợi, Dương Húc Minh lên mạng tra tìm một từ ngữ: Vương Quan Doanh.
Đây chính là địa danh đã từng xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn, khiến hắn bất an trong lòng.
Nếu không nhờ Lý Tử, tối qua hắn đã bị nữ quỷ lạ mặt kia giết chết.
Ả ta đến từ Vương Quan Doanh ư?
Dương Húc Minh gấp gáp muốn biết đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào.
Website tìm kiếm cung cấp hai kết quả, một thị trấn nhỏ tại huyện Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc, địa điểm còn lại thì ngay tại Quý Châu thuộc thành phố Lục Bàn Thủy này.
Địa phương nằm tại tỉnh Hà Bắc kia khá xa, cơ bản là chẳng cần nghĩ đến. Do đó, Dương Húc Minh bắt đầu nghiên cứu những dòng nội dung nằm trong kết quả tìm kiếm Vương Quan Doanh thuộc quyền quản hạt của Lục Bàn Thủy.
Tuy nhiên, nội dung liên quan tới Vương Quan Doanh chỉ vẻn vẹn vài dòng, miêu tả đơn giản đó là một vùng nông thôn bình dị.
Đó là một ngôi làng nhỏ nằm trên tỉnh lộ 212, nằm trong khu vực định cư của tộc quần người Miêu, còn được gọi là tộc Dương Mai. Nơi này giáp ranh với thị trấn Phát Tai và khu vực nông thôn mới của dân tộc Miêu, cách nội thành Lục Bàn Thủy tầm sáu mươi cây số.
Dương Húc Minh kiểm tra phần mềm định vị, cuối cùng nhận ra ngôi làng này đóng vai trò là một con đường huyết mạch. Điều này có nghĩa là người dân từ hai khu vực này muốn di chuyển lên tỉnh, thành bắt buộc phải đi ngang ngôi làng có tên gọi là Vương Quan Doanh.
Ngồi tại ngã ba đường, Dương Húc Minh rãnh rội lục soát một số tin tức liên quan, nhưng hầu như chả có tác dụng gì cả.
Ngôi làng đó vốn dĩ chẳng có điểm nào thu hút, chỉ là một ngôi làng bình thường thì không có nhiều thông tin trên internet cũng không phải việc lạ.
Dương Húc Minh đành đặt chiếc smarphone xuống, thở dài một hơi.
Thay vì tận dụng công cụ tìm kiếm online để điều tra tin tức, lần này Dương Húc Minh thà tin vào cuốn Sinh Tử Lục cũ nát này còn hơn. Hắn đoán rằng quyển sách này có một năng lực suy đoán nào đó. Chỉ cần Dương Hung Minh nêu ra một vài manh mối và điểm mấu chốt, nó lập tức có thể suy đoán ra nhiều sự kiện liên quan.
Những âm thanh ấy có phần giống với hình ảnh một cậu bé nghịch ngợm gõ chén tại bàn tiệc, lại có vẻ giống một tiếng chuông kỳ dị kêu gọi hành khách chung quanh đến ăn cơm.
Dương Húc Minh nhìn chằm vào ba ngọn nến trước mặt, hồi hộp quan sát ba ánh lửa yếu ớt kia.
Động tác gõ chén của hắn vô thức lại nhanh hơn ban nãy.
Một cảm giác sợ hãi, nôn nóng dần dà lan tràn khắp tâm trí Dương Húc Minh.
Bóng tối đúng thật có thể làm cho sự lo lắng, nỗi sợ hãi của một người phát triển đến mức tuyệt vọng.
So với không gian khép kín khi hỏi quỷ, hiện tại, cái cảm giác ngồi lẻ loi một mình giữa miền rừng núi hoang vu đen tối, ngay tại một ngã ba đường, càng làm Dương Húc Minh sợ hãi cùng cực.
Bốn phương tám hướng tối đen như mực, không thể tìm ra bất cứ một tia sáng nào.
Hắn cảm giác tựa như sẽ có một đồ vật đáng sợ nào đó bất thình lình bỏ ra từ những ngọn cỏ dại lắc lư theo làn gió đêm, hay từ những bụi cây xấu xí mọc tràn lan khắp cả khu vực này.
Tiếng gõ chén của Dương Húc Minh càng lúc càng dồn dập giữa từng cơn gió rít.
Từng âm thanh lảnh lót vang lên khiên cơ thể của hắn cứ căng cứng dần.
Ngón tay của hắn đã hơi tê cóng.
Thế nhưng, hắn không dám ngừng tay, vẫn phải tiếp tục gõ...
Keng... Keng... Keng... Keng...
Âm thanh gõ chén của Dương Húc Minh vẫn tiếp tục lan truyền đi xa.
Ngay lúc đó, tiếng gió liên tục rít gào giữa ngã ba đường bỗng nhiên ngừng hẳn.
Hay đúng hơn là, Dương Húc Minh bỗng nhiên không còn nghe thấy tiếng gió xôn xao nữa rồi.
Hắn giật mình, biết rằng có biến.
Trong bóng tối, có tiếng xột xoạt vang lên, tựa như có đồ vật gì đó đang di chuyển.
Tiếng động quỷ dị kia đang tiến về phía hắn.
Càng lúc càng gần...