Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 58 : Gặp quỷ

Ngày đăng: 18:31 30/04/20


Dịch giả: BsChien

Biên: VoMenh



Xoạt xoạt xoạt… Xoạt xoạt xoạt… Trong bóng đêm, âm thanh kia tựa hồ càng lúc càng gần.



Dương Húc Minh ngồi cứng ngắc tại chỗ, ánh nến phản chiếu lên mặt hắn một sắc vàng nhợt nhạt. Ngón tay vẫn nắm chặt đũa, hắn liên tục gõ vào cái chén không



Keng... Keng... Keng... Keng...



Từng tiếng gõ thanh thúy vang lên, lan xa trong bóng đêm rồi tựa hồ có tiếng vọng đáp lại. Từ trong bụi cỏ dại vẫn phát ra âm thanh xoàn xoạt như là có thứ gì đó đang bò ra.



Càng lúc càng bò lại gần Dương Húc Minh.



Trên trán hắn chậm rãi lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh ngắt. Chắc không phải là rắn độc bò ra chứ? Hoặc là một thứ gì đó đáng sợ đang tới?



Dương Húc Minh liếc mắt nhìn về phía âm thanh truyền đến.



Trống rỗng chẳng có thứ gì.



Ngoại trừ cỏ dại ra thì chỉ có một màu đen như mực, không hề có thứ quỷ dị gì xuất hiện.



Cùng lúc với Dương Húc Minh nhìn qua, âm thanh xoàn xoạt đột nhiên biến mất y như chưa từng xuất hiện.



…Xoẹt..



Một âm thanh kỳ dị vang lên ở hướng khác khiến Dương Húc Minh cứng người lại. Hắn liếc nhanh về hướng đó thì thấy thoáng như có một bóng đen vừa chạy vụt qua.



Nhưng khi hắn quay đầu nhìn kỹ hơn thì chỗ ngã ba vừa nãy vẫn đen ngòm quạnh quẽ, không có thấy bất kỳ cái bóng nào.



Chẳng lẽ mình hoa mắt nhìn lầm?



Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt, quyết định không nhìn ngang ngó dọc nữa, hắn tiếp tục gõ vào cái chén trước mặt.


Dương Húc Minh trong vô thức tốc độ gõ chén càng lúc càng mạnh.



Xoảng!



Một tiếng xoảng giòn vang, cái chén không trước người bị hắn đập vỡ.



Hắn suýt nữa bật ra câu chửi thề, trợn mắt nhìn cái chén đã bị hắn đập vỡ thành hai nửa, bàn tay cầm đũa vẫn còn giơ lên trong không trung chưa kịp gõ xuống.



Âm thanh gõ chén đang dồn dập đột nhiên tắt lịm trong bóng đêm.



Những tiếng bèm bẹp nhai nuốt xung quanh Dương Húc Minh cũng đồng thời biến mất một cách quỷ dị.



Trong ánh nến heo hắt, Dương Húc Minh ngồi cứng ngắc như tượng, cảm giác xung quanh bị vô số ánh mắt ma quái nhìn chằm chằm. Hắn chỉ dám ngồi im không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào hai nửa chén đã vỡ nằm lăn lóc như hai cái miệng méo xệch đang cười nhạo hắn.



Vài giây sau, trong bóng tối vang lên những âm thanh xoèn xoẹt…



Những âm thanh này, tựa hồ đang chậm rãi rời đi.



Dưới ánh nến lắt lay, Dương Húc Minh lúc này mới phát hiện cai chén đựng cơm đã rỗng tuếch, cơm trắng bên trong đã bị bốc hết sạch.



Thấy cảnh này, hắn nhẹ nhàng thở hắt ra.



Suýt chút nữa thì không chịu nổi rồi!



Dương Húc Minh thở dài một hơi, toàn thân như thoát lực ngồi bệt trên mặt đất.



Đột nhiên, từ trong cái chén đã trống rỗng một cánh tay phụ nữ trắng bệch quỷ dị nhanh như chớp thò ra.



…Tóm lấy hắn…