Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 64 : Tiếng gào rú thảm thiết

Ngày đăng: 18:31 30/04/20


Dịch giả: BsChien

Biên: VoMenh



Dương Húc Minh hồi hộp mở Sinh Tử Lục ra, trên trang ba cuối cùng đã có những dòng chữ mới:



Chết đi rồi sống lại



Tên hề thút thít khóc đến khô nước mắt trong tuyệt vọng.



Nỗi oán hận và thống khổ xé rách thân thể, cừu hận oán độc che kín đôi mắt cô nàng.



Tình cảm của Ngô Tư bởi vì tử vong mà càng bạo phát điên cuồng



Chú em có thật sự Can Đảm tiếp nhận cô ta?



Cảnh cáo chú em:



Đời người chỉ chết một lần



Ai mà can đảm muôn phần chết nhanh!



Chú em đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng chưa?



Nhìn thấy những lời nói cà bông cà chớn này của Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh dở khóc dở cười không biết nói gì.



Mấy phút nghĩ ngợi, hắn lấy bút ra viết:



- Chưa chuẩn bị gì! Thôi Sách đại ka nói thẳng luôn cho em biết, làm thế nào, sống hay chết, em chấp nhận hết!



Dương Húc Minh viết xong, dòng chữ không biến mất ngay mà vẫn ở trên trang giấy một hồi lâu rồi mới chậm rãi mờ dần. Sau đó những văn tự màu máu đỏ tươi hiện lên chi chít tràn đầy hết trang ba Sinh Tử Lục:
Trong gió lạnh, cô gái lặng lẽ rảo bước trên vỉa hè, tóc dài tung bay khiến người ta nhìn liên tưởng đến một mỹ nữ bước ra từ những bức tranh cổ. Chỉ vẻn vẹn bóng lưng tiên tử cũng đã khiến người ta động tâm.



Vẻ đẹp kiều mị cùng khí chất yếu đuối nhu nhược, nếu là con gái bình thường tuyệt đối không cách nào học theo được. Một cô gái yếu đuối mảnh mai, lúc hai giờ sáng đi trên đường vắng tối om khiến cho người ta thương cảm lo lắng.



Gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?



Dường như trời cao cũng bắt đầu lo lắng cho an toàn của cô gái, một chiếc xe hơi nhanh chóng chạy đến, đèn xe loang loáng xua tan hắc ám trên đường.



Một chiếc ô tô màu trắng từ trên đường vành đai chạy xuống. Lái xe không biết là hạng người gì, nhưng nếu là người tốt khi nhìn thấy tình cảnh một cô gái lẻ loi đi bộ trên đường lúc hai giờ sáng, kiểu gì cũng sẽ dừng lại hỏi thăm một chút.



Đúng thật vậy, chiếc xe này chạy chậm lại rồi dừng bên cạnh cô gái. Cửa sổ xe nhanh chóng được kéo xuống



- Này cô gái, có chuyện gì sao? Vì sao đêm hôm khuya khoắt đi bộ một mình nơi này? Nguy hiểm lắm cô biết không?



Lái xe quả nhiên là một người tốt bụng, câu hỏi quan tâm biểu thị lo lắng của mình. Cô gái dừng lại trên vỉa hè, quay đầu nhìn lái xe một chút. Lái xe liếc nhìn lại cô, ánh đèn xe lấp loáng, miễn cưỡng để anh nhìn thấy hình dáng cô gái.



Mái tóc đen nhánh mượt mà bay bay trong gió đêm, làn da trắng yếu đuối như kiểu bị ốm hoặc là trang điểm quá mức. Trên mặt cô gái mang một cái khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt đen long lanh.



Lái xe trong giây phút nhìn thấy đôi mắt liền một mực bị hấp dẫn lấy. Anh ta cảm giác ánh mắt này rất quen thuộc, tựa hồ trước đây không lâu đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở một cô gái nào đó.



Đôi mắt long lanh rất đẹp, giống như đôi mắt vợ của anh ta. Nghĩ đến vợ, lái xe chợt thấy tim đập nhanh hơn.



- Cô gái nhỏ à, bây giờ hai giờ sáng rồi, đường này vắng vẻ tối đen, cô muốn đi đâu mà ra ngoài lúc này? - Lái xe tỏ vẻ đau lòng nói.



Cô gái im lặng nhìn lái xe, trên gương mặt anh ta có một mắt trắng dã không có con ngươi, giống như mắt người chết lâu ngày, rất đáng sợ.



Hai bên nhìn nhau, lái xe ý thức được cô gái sợ con mắt của mình, anh ta cười cười xấu hổ:



- Hồi nhỏ tôi nghịch ngợm quá, một lần nghịch dại bị mù mất một mắt… Thật sự là xin lỗi cô, có phải tôi đã làm cô sợ hãi?