Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 65 : Người tốt bụng

Ngày đăng: 18:31 30/04/20


Dịch: VoMenh



Cô gái và người tài xế nhìn nhau giữa bóng tối đang phủ quanh. Nụ cười chân thành trên gương mặt lúng túng của ông ấy góp phần làm người đối diện giảm bớt sự đề phòng hơn. Cô gái nhìn ông ta, lắc đầu, tựa như biểu thị mình không có bị hù sợ. Sau đó, cô ta quay người tiếp tục bước đi. Bác tài xế ấy vội vàng gọi cô ta lại.



- Cô gái nhỏ, cô đừng đi về hướng đó nữa. Nguy hiểm lắm đấy!



Nghe tiếng gọi của người tài xế, cô gái trẻ thoáng dừng bước. Sau đó, cô ta quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên bằng một ánh mắt nghi hoặc. Tài xế nhấn ge điều khiển xe tiến về trước, dừng lại ngang người cô gái, sau đó ông ấy nói:



- Giữa chốn núi rừng hoang dã, trời đối đen như mực thế này mà em thân gái một mình đi ra đây làm gì? Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Sao em chỉ có một mình?



Cô gái nhìn ông ta, không thèm trả lời.



Ông tài xế này chỉ có thể tự đóa: Em cãi nhau với người thân à?



- Hay là em cãi nhau với bạn trai vậy?



Cô gái nọ hơi ngạc nhiên nhẹ, không trả lời, nhưng có vẻ đang xoắn xít giữa một hành động gật hay lắc đầu. Người tài xế đành cười bất đắc dĩ, hơn chín mươi phần trăm là cãi nhau với người yêu rồi. Bọn trẻ các người thật là, lâu lâu lại to tiếng, xong cũng làm lành thôi mà.



Chỉ là cô gái đó vẫn im lặng nhìn người tài xế, miệng kín như bưng.



Bỗng nhiên, bác tài chợt nghĩ đến một khả năng nào đó, liền hỏi:



- Hay là... Hông lẽ em với người yêu cãi nhau xong tên đó liền bỏ em đứng một mình nơi đây? Xong rồi thằng ấy lái xe một mình đi về à?



Cô gái vẫn im lặng vài giây, sau đó gật nhẹ.



Ông chú lái xe này hơi nổi hóng:



- What the hợi! Cái gì kỳ cục vậy? Cãi nhau thôi mà bỏ bạn gái của mình tại nơi này sao? Bồ của em rõ ràng là quá đáng lắm nha. Dù cãi nhau cỡ nào đi nữa thì cũng không được làm như vậy.



Ừ thì, thái độ giận dữ của bác tài cũng hơi khó hiểu nên cô gái vẫn không đáp lời ông ta mà giữ sự im lặng tuyệt đối.
- Từ đây đi tiếp, chạy một hồi là về trung tâm thành phố rồi.



Ông ấy vừa nói vừa liếc vào kính chiếu hậu.



Cô gái trẻ đang ôm khư khư một cái túi xách màu tyra81ng trong ngực, tay nắm chặt một quyển sổ nhỏ màu hồng.



Quyển sách ấy có vẻ vô cùng quan trọng đến nỗi tay cô ta siết chặt không buông.



Nghe lời an ủi của bác tài, cô ta chỉ gật đầu nhẹ, không màng hồi đáp. Tài xế cũng không nói chuyện tiếp mà im lặng lái xe. Chiếc ô tô màu trắng rời khỏi còn đường cong veo, lại rẽ tiếp vào một con đường mòn tối tăm khác. Nơi này cũng hoang vắng không khác gì vị trí trước đó, xe cộ thưa thớt, hầu như là thiếu vắng bóng người. Ánh đèn xe lướt qua, từng dãy núi nhấp nhô thoáng hiện xa xa. Đang lướt ngon trớn, bỗng nhiên chiếc ô tô màu trắng này nảy lên thật mạnh; tài xế giật mình, hơi ngớ người một chút, nói:



- Xe hư hả trời?



Ông ấy hơi lúng túng, vội quay người ra sau nói:



- Em ơi, em ở trên này chờ anh xíu nha. Anh đi ra coi xe bị gì.



Nói xong, ông chú này không quên an ủi một tiếng:



- Em đừng lo, nhanh thôi hà. Chiếc xe này cũng rồi, riết anh cũng quen. Tầm mười phút thì mình có thể đi tiếp được hà.



Bác tài vừa nói vừa đẩy cửa bước ra ngoài. bạch ngọc sách.com. Sau đó, ông ta xách túi đồ nghề đi ra đằng trước chiếc xe, dùng đèn pin chiếu sáng để quan sát một hồi, cuối cùng lắc đầu một cái; trống dáng dấp tựa như ông ta đang thể hiện cái ý nghĩ "ca này khó quá". Sau đó, người tài xế nằm xuống, hình như là kiểm tra mâm xe. Một lát sau, ông ta đứng dậy. Ông ấy bước đến vị trí cửa sau, liền thấy cô gái thó đầu ra ngoài nhìn lại mình. Ông chú ấy hơi mắc cỡ, vừa cười vừa nói:



- Em ơi, em ra ngoài dùm anh với! Anh phải dùng trục nâng để nâng xe lên cao hơn một chút để coi kỹ phần mâm xe, với lại kiểm tra sợ bộ nguồn nữa.



Cô gái vội gật đầu, mở cửa bước xuống. Gió đêm rét căm cuốn đến thổi tung làn áo cô gái trẻ, làm cô ta hiện ra một dáng vẻ yếu đuối đáng thương.



Một âm thanh máy móc truyền đến từ chiếc điện thoại:



- Có cần em giúp gì hông anh?