Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 67 : Tao là Kira Yoshikage

Ngày đăng: 18:31 30/04/20


Dịch: BsChien



Biên: VoMenh



Trong gió đêm, tên lái xe nằm bẹp trên vỉa hè như con lợn chết, không còn nhúc nhích ngo ngoe. Mặt anh ta úp lên quyển nhật ký màu hồng phấn, máu tươi nhỏ tong tỏng chảy đầy trên bìa sách.



Dương Húc Minh ngồi bên cạnh chờ đợi một hồi lâu, phát hiện quyển nhật ký mặc dù ngập trong máu đỏ bầm nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.



- Sao lại không có phản ứng nhỉ? Chẳng lẽ mình tìm nhầm người?



Hắn có chút hoang mang tự hỏi, sau đó lần mò trong túi dụng cụ của tên lái xe tìm ra một sợi dây thừng. Không chút thương xót, Dương Húc Minh trói nghiến tên lái xe đã mềm như bún lại, buộc chặt luôn vào trục bánh xe. Xác nhận đối phương đã không thể nào còn khả năng phản kháng hay chạy trốn nữa, Dương Húc Minh lúc này mới lấy từ trong túi xách ra quyển Sinh Tử Lục.



Dưới ánh đèn xe, hắn phát hiện những dòng chữ trên Sinh Tử Lục đã đổi mới:



Hoàn thành nhiệm vụ: Lệ Quỷ bi thươngChúc mừng chú em đã thành công, tìm bắt được hung thủ giết người, sử dụng máu huyết của kẻ sát nhân thức tỉnh lại cô gái đã chết thảm thương.



Cô ta bởi vì tử vong bi thương mà trở nên điên cuồng, vĩnh viễn bám lấy chú em.



Đây là loại trói buộc mà chú em không thể thoát khỏi, cũng là tương lai tuyệt vọng của chú em đấy



Trước khi Lệ quỷ triệt để thức tỉnh thì phải giữ cho hung thủ sống sót



Khi cô ta hoàn toàn tỉnh dậy thì tử vong và tuyệt vọng sẽ mang đến thế giới này.



Người sống và người chết là hai thế giới riêng biệt không thể chung đường.Tin tưởng quá nhiều thì chú em sẽ sớm chết thảm.



Những dòng văn tự mới trên Sinh Tử Lục đã tuyên bố Dương Húc Minh đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy là không có tìm nhầm người, tên lái xe chột mắt này chính xác là hung thủ đã hại chết Ngô Tư.



Về phần những tin tức còn lại kia, tựa hồ đang nhắc nhở rằng sau khi Tiểu Tư biến thành Lệ Quỷ, có thể vì yêu thương mà giết luôn Dương Húc Minh. Hắn trợn mắt lên lẩm bẩm: Quả thực đàn bà ai cũng giống nhau! Nhưng mà nợ nhiều không lo, rận nhiều hết sợ ngứa. Muốn giết ta thì trước hết phải giải quyết con sư tử Hà Đông Lý Tử trong nhà ta đã!




Một đấm này tự tao đánh vì tao thích này! … Bốp…



Một đấm này vì nhìn mặt mày tao thấy buồn nôn này! … Bốp…



… Bốp … Bụp … Bốp…



Khi nhóm cảnh sát đến đoạn đường vắng vẻ này, họ nhìn thấy một thằng người không ra người, mặt mũi bầm dập sưng húp híp, máu me be bét nằm trên mặt đất thoi thóp thở. Bên cạnh xe oto là một thanh niên cao lớn thô kệch đang mặc một bộ váy áo ngắn cũn cỡn, nhìn hệt như mấy kẻ biến thái thích làm phụ nữ.



- Ở đây ai vừa gọi cảnh sát vậy?



Dương Húc Minh vẫy vẫy tay:



- Là em báo cảnh sát ạ!



Mấy cảnh sát đều nhìn vào tên người đang nằm bẹp dưới đất



- Cậu nói đây chính là hung thủ giết người?



- Không sai, các đồng chí cảnh sát cứ hỏi trực tiếp thằng này. Nó mới khai hết với em rằng nó chẳng những giết hại Ngô Tư mà trước đó còn tàn nhẫn giết cả vợ nó, đem thi thể giấu trong tủ lạnh. Các đồng chí cứ khám nhà nó là biết ngay.



Dương Húc Minh nói xong câu này, tên lái xe nằm yếu ớt dưới đất bỗng giật thót, vẻ mặt hoảng sợ ngóc nhìn Dương Húc Minh quả thực giống như nhìn thấy ác quỷ.



- Làm sao mày biết?



Dương Húc Minh trợn mắt nhìn lại, nói:



- Mẹ mày, không phải mày vừa mới khai với tao sao? Hay giờ lại mất trí nhớ tạm thời rồi?